Chương 107: Hôn Lễ

- Cô ấy có thai rồi sao?

Tiếng An Tử Song nghe kỹ sẽ thấy hơi run nhẹ, vang lên trong phòng bệnh.

Lạc Băng đang nằm trên giường cũng vội ngồi dậy, An Tử Song thấy thế đi đến đỡ cô ôm vào lòng.

Bác sĩ đưa giấy siêu âm cho hai người, mỉm cười gật đầu..

- Bé đã được năm tuần tuổi, giai đoạn này hai người nên chú ý.

Qua ba tháng thì thai nhi mới ổn định hơn.

- Vâng.. cám ơn bác sĩ..

- Được rồi cô nghỉ ngơi một chút rồi xuất viện.

Chúng tôi đã kê đơn thuốc bổ cho mẹ và bé về nhà chỉ cần theo hướng dẫn mà dùng sẽ tốt thôi..

- Cám ơn bác sĩ.

An Tử Song và Lạc Băng đều nghe rất chăm chú.

Bác sĩ và y tá lui ra còn giúp bọn họ đóng cửa lại.

An Tử Song cúi đầu hôn lên trán Lạc Băng rồi ôm cô vào lòng.

- Vợ à! vất vả cho em rồi..

Lạc Băng lắc đầu.

- Không vất vả chút nào, em bây giờ vô cùng.. vô cùng hạnh phúc, anh biết không?

Cô hơi ngọ nguậy đẩy anh ra một chút, như nghĩ ra chuyện gì đấy ánh mắt cũng toát lên sự lo lắng..

An Tử Song cũng nhận ra đều đó, anh hơi nới tay.

- Sao vậy em?

Lạc Băng cắn nhẹ môi có chút không biết mở lời làm sao.

Cô kéo lấy tay An Tử Song hơi dè dặt hỏi.

- Nếu như.... ý em là nếu như em sinh con gái... anh... anh có không cần con không?

An Tử Song hơi sửng sốt với câu hỏi của cô một chút.

Sau đó anh liền hiểu ra sự bất an trong lòng của cô.

Anh không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.

- Sao lại thế được? Ngốc quá, em không biết thế nào tình phụ tử thiên liêng à? Anh tin mình sẽ là người cha tốt.

Em đừng lo lắng những chuyện này mà tập trung dưỡng thai cho tốt có được không?

Tình phụ tử thiêng liêng..

Đúng vậy là máu mủ tương sinh anh sẽ không bày xích con mình đâu.

Nghĩ thế Lạc Băng như bỏ được gánh nặng trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!