Chuyển ngữ: Tặc Gia
Biên tập: Iris
Cuộc gặp gỡ của Tống Mộc Dương và Nhậm San San, lại phải nhắc đến đám cưới của Tống Nam Xuyên.
Bởi vì trong buổi tập dợt hôn lễ, phù rể phù dâu cũng phải cần trình diện, cho nên Tống Mộc Dương và Nhậm San San cũng gặp nhau như thế.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm San San, anh đã nghĩ cô là một tài xế phải lái xe hằng ngày.
Đừng hỏi tại sao anh lại biết, mặc dù hôm nay trang phục của Nhậm San San thuần khiết như thiên sứ nhỏ nhưng không thể che giấu được mùi tài xe lão làng trên người cô mới có.
Mà lần này Nhậm San San đã thành công lao tới ngủ cùng với một tổng giám đốc rồi. Lần trước, khi Bùi Anh nhắc tới anh cả của Tống Nam Xuyên, cô còn nghĩ đây ắt hẳn là một mục tiêu tốt, giờ đã có cơ hội gặp gỡ anh, sao mà buông tha chứ!
Đôi giày cao gót dưới chân thình lình trẹo sang một bên, Nhậm San San lảo đảo quơ quơ người tại chỗ. Mà Tống Mộc Dương ngay bên cạnh lại nghiêng người sang nhẹ giọng hỏi cô: "Cô sao thế?
"Nhậm San San xoa xoa huyệt thái dương của mình, mệt mỏi đáp:"Có lẽ là do không quen với thời tiết, tôi thấy khó chịu quá.
"Tống Mộc Dương hơi cúi người, tay phải đẩy tóc mái trên trán của cô ra, thử đo nhiệt độ:"Nóng lắm hả?
"Đúng lúc hai người Bùi Anh đi ngang qua:"...
"Cô thấy không phải là bị sốt mà là bị điên đó! Tống Nam Xuyên kéo tay cô, thì thầm:"Nghiêm túc chút nào."
"Ồ!" Bùi Anh dời mắt lại, đáp lời anh bằng một giọng cực thấp: "Anh cả anh và Nhậm San San...
"Tống Nam Xuyên không buồn liếc mắt sang nhìn họ:"Hai tài xế già*, em cứ mặc hai người họ đùa đi.
"* Ngôn ngữ mạng, ý chỉ là già đời Bùi Anh:"...
"Tống Mộc Dương bên kia cũng vừa thử nhiệt độ trên trán Nhậm San San xong, anh đưa tay về sờ lên trán của mình:"Có sốt đâu, chắc là hơi mệt, nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi trước nhé?"
"Ừm.
"Nhậm San San cười khẽ, đã bao lâu rồi, chưa có ai trêu chọc cô vậy chứ! Mạc đầu sát không hổ là một trong tam đại thần khí, làm cô cũng xuân tâm giao động rồi! Đặc biệt là nhan sắc của ba anh em nhà họ Tống đều rất cao, Tống Mộc Dương ít nhất cũng cao đến một mét tám lăm, người cao nhất đinh là xuân dược! Cô và Tống Mộc Dương đi tới ngồi một bên, Tống Mộc Dương còn tìm người mang cho cô ly nước."Cảm ơn". Nhậm San San nhấp một ngụm nước nhỏ, cười với anh. Tống Mộc Dương cũng cong khóe miệng lên, hỏi cô: "Có đỡ hơn chút nào không?Nhậm San San đáp:Vâng, tốt hơn rồi, nhưng mà tôi nghĩ nếu ở lại đây thì hơi bí bách quá
". Tống Mộc Dương nói:"Vậy tôi ra ngoài với cô nhé?"
"Vâng, cảm ơn anh". Nhậm San San uống hết ly nước nhỏ, đứng lên ra ngoài cùng với Tống Mộc Dương.
"Khung cảnh ở nơi này đẹp quá, sau này tôi cũng muốn được cử hành hôn lễ ở lâu đài cổ thế này
". Nhậm San San hít một hơi không khí tươi mát trong lành ở bên ngoài, cảm giác tâm hồn đều thư thái. Tống Mộc Dương đứng ở sau lưng cô, chỉ cười không lên tiếng. Nhậm San San xoay người hỏi anh:"Quan hệ giữa anh và em trai có vẻ rất tốt nhỉ? Đúng là hiếm gặp!"
"Là sao?"
"Không phải trong các câu chuyện vẫn có ư? Anh em trong các gia tộc lớn sẽ vì tiền bạc mà anh em tương tàn.
"Tống Mộc Dương hơi dừng lại một chút, bổ sung thêm:"Tôi muốn hỏi là, sao cô lại thấy quan hệ giữa chúng tôi tốt ấy?"
"…Thì anh ta mời anh làm phù rể mà? Chắc quan hệ tốt đẹp thì mới mời anh sao".
Tống Mộc Dương ồ một tiếng: "Thực ra nó muốn khoe mẽ hôn lễ thế kỉ của mình thôi mà.Nhậm San San:...
"Xem ra không hẳn các tình tiết trong tiểu thuyết là bịa đặt. Cô an ủi Tống Mộc Dương:"Không sao, đến khi anh cử hành ba lần hôn lễ, mời anh ta làm phù rể, chọc tức anh ta.
"Tống Mộc Dương cười khẽ:"Đáng tiếc tôi vẫn chưa có ý trung nhân.
"Nhậm San San giả vờ kinh ngạc, thốt lên:"Sao lại thế chứ? Tiêu chuẩn của anh cũng cao phết.Tống Mộc Dương nói:Tiêu chuẩn của tôi rất đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!