Chuyển ngữ: Nấm lùn
Bùi Anh nghe Tống Nam Xuyên nói vậy thì trầm ngâm một lúc "Về chuyện tai nạn xe, em có suy nghĩ thế này. Nhưng mà ở đây không tiện để nói chuyện, anh chờ em thay quần áo xong rồi mình nói trên xe."
Bây giờ Tống Nam Xuyên mới chú ý đến bộ sườn xám thêu hoa cô đang mặc trên người, đôi chân dài thẳng tắp làm người ta phải máu nóng sôi trào.
"Sao em lại mặc trang phục này?
"Anh nhìn chân cô, khẽ nhếch lông mày lên hỏi. Bùi Anh đáp:"Lúc diễn thử cần mặc đồ này ạ, giờ em đi thay quần áo ngay đây."
"Không cần thay đâu, em mặc như vậy nhìn rất đẹp."
"..." Bùi Anh không cần nhìn cũng biết anh lại nghĩ đến chuyện gì đấy kia, cô xoay người thật nhanh, "Em đi thay quần áo.
"Tống Nam Xuyên nhìn bóng lưng cao gầy của cô từ phía sau, trong đầu anh lại nghĩ, hôm nào phải tìm thợ may may cho cô một bộ sườn xám theo số đo mới được, hơn nữa chỗ xẻ tà phải cao hơn một chút, phần trên cũng hở thêm nhiều. Mới nghĩ đã thấy phấn khích rồi. Sau khi Bùi Anh thay quần áo xong thì phải trang điểm lại, sau đó cô cầm túi xách và tiểu thuyết Diễn viên đi ra ngoài. Buổi thử vai vẫn chưa kết thúc, Bùi Anh bước tới hỏi thử xem, hiện tại bên trong chỉ còn mỗi Tạ Hàm."Sao còn chưa đi?
"Tống Nam Xuyên hỏi cô. Bùi Anh nói:"Em chờ thầy Hạnh Tâm ra đã, em muốn xin chữ ký của anh ấy.
"Nói xong, cô giơ quyển sách trong tay lên, nhìn Tống Nam Xuyên rồi vẫy vẫy hai cái. Tống Nam Xuyên:"..."
Họ đứng ngoài chờ đợi được một lúc thì cửa phòng thử vai được mở ra từ phía trong, đạo diễn là người đi ra đầu tiên, lúc nhìn thấy Bùi Anh đang đứng ở bên ngoài, ông có vẻ khá ngạc nhiên, hỏi: "Cô Bùi, cô vẫn chưa về sao?"
Bùi Anh ngại ngùng cười đáp: "Tôi đang chờ thầy Hạnh Tâm, tôi muốn xin chữ ký của thầy ấy
". Đạo diễn nhìn quyển sách trên tay cô, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười:"Hóa ra cô Bùi thích truyện của thầy Hạnh Tâm, khó trách vừa rồi tâm lý của nhân vật cô lại nắm chắc như vậy."
Nghe đạo diễn khen mình, trong lòng Bùi Anh cũng vô cùng phấn khởi: "Cám ơn đạo diễn."
"Không cần đâu." Ông vừa nói xong, thầy Hạnh Tâm cũng bước ra từ phòng diễn thử, đạo diễn nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ cười một tiếng, "Thầy Hạnh Tâm tới đúng lúc quá, ở đây có người thích truyện của anh này, cô ấy muốn xin chữ ký của anh.
"Thầy Hạnh Tâm nghe vậy thì quay sang nhìn Bùi Anh hai giây, sau đó ánh mắt rơi vào quyển sách cô đang cầm trên tay. Thấy Hạnh Tâm nhìn nhìn, Bùi Anh vội vàng đưa sách qua:"Thầy Hạnh Tâm, anh có thể ký tên cho tôi được không ạ?"
Thầy Hạnh Tâm nhận lấy quyển sách trên tay cô rồi gật đầu hỏi lại:"Cô có bút không?"
Bùi Anh vội vàng quay lại hỏi Tống Nam Xuyên: "Anh có bút không?"
Tống Nam Xuyên:"...
"Đường đường là một tổng giám đốc, hôm nay anh lại xuống cấp làm thư ký cho người khác đấy à? Tiểu Trương đứng sau lưng anh lặng lẽ bước lên đưa bút máy cho thầy Hạnh Tâm. Anh lưu loát ký tên mình lên trang bìa rồi trả lại truyện và bút cho Bùi Anh. Cô hài lòng cầm sách ngắm nghía, nét mực ghi hai chữ"Hạnh Tâm" còn chưa khô, Bùi Anh cong môi nói với người kia: "Cảm ơn thầy, tôi là độc giả trung thành của thầy, bộ truyện mới Bức thư tuyệt mệnh tôi cũng có mua rồi!"
Cô vừa nói xong, Tạ Hàm và người phụ trách của Hoàn Vũ cũng bước ra từ trong phòng thử vai. Cô ta nhìn quyển truyện trên tay của Bùi Anh, cười bảo: "Không phải cứ ai thích truyện của thầy Hạnh Tâm là có thể tăng cơ hội nhận vai đâu.
"Bùi Anh khẽ nhíu mày, cô ta nói vậy là sao chứ, ý nói cô giả vờ thích truyện của thầy Hạnh Tâm để tạo ấn tượng tốt với anh ấy đấy à? Cô đang định đáp lời thì Hạnh Tâm đang đứng bên cạnh đã mở lời nói trước:"Vết nhăn trên bìa quyển tiểu thuyết này khá cũ, có thể thấy đây không phải là quyển truyện mới mua, hơn nữa nó còn được người ta thường xuyên lật giở."
Anh vừa nói vừa cầm lấy quyển truyện trên tay Bùi Anh, lật tới trang cuối cùng, "Ngoài ra, mỗi lần xuất bản thì đều có những kí hiệu khác nhau, đây là quyển truyện của đợt in đầu tiên, hiện nay trên thị trường không mua được nữa."
Đạo diễn đứng bên cạnh còn chưa rời đi càng nghe càng hứng thú:
"Hóa ra cuộc sống thường ngày của tác giả truyện trinh thám là thế này sao? Anh có thể đoán ra buổi sáng tôi ăn gì không?"
Hạnh Tâm không để ý tới ông ta, anh trả sách lại cho Bùi Anh rồi nói với Tạ Hàm:
"Đương nhiên rồi, cũng có thể cô ấy cho người khác mượn quyển truyện này, nhưng nếu có thể để ý đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, khiến câu chuyện này trở nên hoàn hảo nhất và phù hợp với tính cách của nhân vật Triệu Việt. Từ đó có thể thấy, cô ấy rất thích hợp với nhân vật này."
Hạnh Tâm nói xong thì sải bước đi luôn, không quay đầu lại nhìn, làm như đang có chuyện gì gấp lắm. Tạ Hàm nghiêng đầu nhìn Bùi Anh, mím chặt môi đi thẳng.
Bùi Anh nhìn bóng lưng thẳng tắp đã đi xa của Hạnh Tâm, lòng chấn động: "Thầy Hạnh Tâm đẹp trai. quá
"Mặt mũi của Tạ Hàm cũng bị anh ấy đập nát hết rồi. Tống Nam Xuyên nhếch miệng, anh bước lên kéo tay Bùi Anh:"Được rồi, ký tên rồi đó, chúng ta đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!