Chuyển ngữ: Nguyễn Thị Nga
Cuối cùng Tống Nam Xuyên và Bùi Anh lại quấn lấy nhau lần nữa.
Bùi Anh nằm trên giường không sao nghĩ nổi: "Chẳng lẽ anh không bị lệch múi giờ à? Sao sinh lực lại dồi dào thế chứ?"
Tống Nam Xuyên đáp: "Không cần thiết, vừa thấy em sinh lực anh đã sung mãn ngay rồi."
Bùi Anh: "..."
Cô lặng lẽ bò dậy đi tắm, sau đó Tống Nam Xuyên cũng vào theo.
Hai người lại giày vò trong phòng tắm thêm lần nữa rồi mới chịu đi ra. Lúc này đã qua một giờ rồi, Tống Nam Xuyên đưa cô đến nhà hàng Thiên Hạ ăn cơm trưa, sau đó bảo tài xế lái xe đưa cô về khu nhà.
Lòng Bùi Anh có hơi lo lắng, cô sợ lại nhìn thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây kia, trong khi Tống Nam Xuyên lại mong hắn vẫn còn ở đó, như thế anh cũng đỡ mất công đi tìm.
Lúc bọn họ tới đó, Bùi Anh vội vàng nhìn quanh, dưới tàng cây trống trơn không có người đàn ông lần nọ. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Tống Nam Xuyên: "Có lẽ cảnh sát đã dẫn hắn đi rồi.
"Tống Nam Xuyên không nói gì mà chỉ đưa cô đi vào trong khu nhà ở. Tuy đã tới đây nhiều lần nhưng anh lại chưa từng lên gác. Giờ anh mới lạ lẫm đánh giá quanh vài lần, sau đó làm như bình luận:"Chỗ này nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh, em nên chuyển đến chỗ anh sớm đi."
Bùi Anh khép mi không quan tâm đáp lại, Tống Nam Xuyên tiếp tục nói: "Hơn nữa ở đây còn chẳng có bảo vệ, rất không an toàn, có phỏng bảo vệ cũng như không."
Mấy câu này thì Bùi Anh không sao phản đối được, cô lấy áo quần trong tủ đồ ra một nửa, sau đó cho vào vali: "Mấy thứ còn lại đợi bao giờ trả phòng thì tới lấy sau vậy."
Tiền thuê phòng ở đây đến tháng sau mới hết hạn, cho dù không ở đây thì cô cũng không muốn để cho chủ nhà kiếm trắng một tháng tiền thuê phòng.
"Ừ.
"Tống Nam Xuyên thấy cô thu dọn xong bèn chủ động giúp cô xách vali, đi xuống tầng dưới. Trong khu, hoa đào vẫn còn chưa nở hết, từng cánh từng cánh liền với nhau như những đám mây hồng. Hai ba con mèo nhỏ kêu meo meo vòng quanh chân Bùi Anh."Tiểu Hoắc, Tiểu Hoa."
Bùi Anh dừng bước lại nhìn chúng, hơi khó xử:"Tao đi rồi sẽ không ai cho chúng mày ăn nữa, phải làm sao đây?"
Tống Nam Xuyên cũng bị mấy con mèo dưới chân cô hấp dẫn: "Chậu đựng thức ăn anh vừa thấy trong nhà em là để cho bọn chúng ăn à?"
"Ừm, lúc trước em từng chụp ảnh đăng lên mạng, anh nhớ không?"
"
Nghe cô nói vậy Tống Nam Xuyên mới có phần ấn tượng, anh khẽ gật đầu, thấy hai mắt Bùi Anh đang lấp lánh nhìn mình: "Chỗ của anh có thể nuôi mèo không?"
Tống Nam Xuyên: "..."
Anh nhìn mấy con mèo dưới chân Bùi Anh, anh không thích nuôi thú cưng, hơn nữa cũng không có thời gian chăm sóc chúng, nhưng mà nếu như Bùi Anh thích, nuôi cũng không sao: "Ừ, dù sao chỗ anh cũng khá là rộng rãi, chúng có thể chơi trong vườn hoa, nhưng mà em phải tự chăm sóc chúng."
"
"Được được"
". Bùi Anh vui vẻ sờ đầu con mèo nhỏ,"Tiểu Hoắc, Tiểu Hoa, chúng mày có thể ở nhà giàu rồi đó!"
"
Tống Nam Xuyên bảo tài xế đi vào ôm đống mèo giúp họ, lúc Bùi Anh tới bắt một con mèo lông vàng, nó lại vô thức tránh ra. "Hình như Tiểu Hoàng không muốn đi cũng chúng ta, haiz."
Tống Nam Xuyên nhìn con mèo vàng kia, nói với Bùi Anh: "Con mèo này lớn rồi, có lẽ nó không thích bị nuôi nhốt, nó thích cuộc sống lưu lạc ở bên ngoài hơn
"...... Được rồi. Bùi Anh không đi bắt nó nữa, cô ôm Tiểu Hoắc Tiểu Hoa với cả một con mèo nhỏ mới gia nhập nữa đi. Trước khi lên xe cô còn chạy lên tầng mang thức ăn và chậu đi cùng."Trước tiên mình phải đưa bọn mèo này đi kiểm tra cái đã, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ, anh sẽ bảo tài xế đưa chúng đến bệnh viện thú y", Tống Nam Xuyên nói.
"Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!