Chương 20: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Biên tập: Iris

Cho đến khi bị ném lên giường, Bùi Anh vẫn chưa hiểu tại sao sự việc lại biến thành thế này.

Tống Nam Xuyên liên tục chặn miệng cô bằng những cái hôn nhiệt tình, cô muốn đẩy người đàn ông phía trên ra, nhưng mà sức lực của cô mãi mãi không bằng anh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cô nghe thấy âm thanh tất của mình bị xé, quần áo trên người hai người dưới những nụ hôn cũng càng ngày càng ít đi. Làn da cọ vào nhau, khiến cho cơ thể Bùi Anh không chịu nổi trở nên căng cứng.

Sau khi hôn đến thoải mái, anh mới rời khỏi môi cô, lấy một cái hộp màu sắc rực rỡ từ dưới gối ra. Đôi mắt mơ màng đầy hơi nước của Bùi Anh nhìn qua, thấy anh lấy áo mưa mang vào, liền giãy giụa như sắp chết, nói: "Không phải anh nói... Tâm sự một chút à…?"

"Ừm…

"Tống Nam Xuyên cúi xuống. Ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc đen của cô, tựa vào trán cô:"Nhưng so với việc tâm sự ngoài miệng thì anh càng thích tâm sự trên cơ thể hơn."

Bùi Anh: "......

"Cô bị Tống Nam Xuyên hôn đến nỗi hé đôi môi đỏ tươi, dường như muốn nói cái gì đó, Tống Nam Xuyên bắt lấy cơ hội này, một lần nữa hôn cô thật sâu. Cởi hết toàn bộ quần áo cản trở trên người cô, nhân lúc cô bị mình hôn đến ý loạn tình mê, Tống Nam Xuyên chầm chậm đưa mình vào cơ thể cô."A…" Đột nhiên xuất hiện vật lạ khiến Bùi Anh khó chịu nhíu mày, tay Tống Nam Xuyên xoa nhẹ ngực, tiếp tục hôn cô, phân tán đi sự chú ý của cô.

"Vẫn rất đau à em?"

Anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mênh mông, hô hấp nặng nề. Bùi Anh thở hổn hển hít vào từng ngụm khí, nhìn anh nói: "So với lần trước thì tốt hơn nhiều rồi...

"Tống Nam Xuyên hôn dọc theo cổ cô xuống tận xương đòn, không tiếp tục kiềm chế dục vọng của chính mình nữa. Sau khi phóng thích hoàn toàn trong cơ thể Bùi Anh, hai người đều thở gấp ngã xuống giường. Tống Nam Xuyên ôm lấy Bùi Anh từ phía sau, vén mái tóc dài của cô, lúc có lúc không hôn lên lưng cô. Sau khi Bùi Anh hít thở bình thường, cô xoay người lại nhìn Tống Nam Xuyên:"Chúng mình thương lượng một chuyện được không?"

Tống Nam Xuyên lại ôm cô thật chặt, hôn lên chóp mũi của cô: "Chuyện gì em?"

Giọng nói của anh còn mang theo sự kích tình nhàn nhạt, làm cho Bùi Anh nghe xong cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cô ổn định lại tinh thần, nhìn anh nói:

"Lần sau anh có thể đừng xé tất em không? Anh không thể cởi ra bình thường được à?"

Tống Nam Xuyên ngẩn người, rõ ràng là anh không ngờ cô sẽ nói chuyện này. Khẽ mỉm cười, Tống Nam Xuyên nhìn cô, ánh mắt lộ ra một chút cười đùa: "Nhưng mà tất của phụ nữ không phải dùng để xé à?"

"... Ai bảo với anh vậy!

"Có phải tư tưởng của đàn ông đều xấu xa vậy hả? Với cách xé này của anh thì cô có bao nhiêu tất đi nữa cũng không đủ dùng. Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Tống Nam Xuyên mỉm cười, nói:"Em không phải lo lắng, chốc lát nữa anh sẽ bảo người mua cho em mấy ngàn đôi tất chuẩn bị sẵn ở nhà."

Bùi Anh: "...... Là vấn đề này ư! Anh nhất định phải xé tất ư?"

"Ừ, anh cảm thấy như vậy khá dễ chịu."

Bùi Anh: "...

"Cuối cùng lúc đầu mắt cô mù như thế nào, mới cảm thấy anh là chính nhân quân tử nhẫn nhịn được ham muốn tình dục chứ! Bùi Anh nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, Tống Nam Xuyên thấy dáng vẻ này của cô thì khẽ cười, hôn lên mắt cô và dịu dàng nói:"Thế thì anh cũng muốn thương lượng với em một chuyện, có được hay không?"

Bùi Anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn anh hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Thiếu nữ biển sâu nhất định phải đàn bằng violon sao? Đàn piano không được à?

"Bùi Anh hơi ngạc nhiên, đây là anh đang hỏi cô chuyện cầu hôn ư? Trái tim cô đập thình thịch, sau khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Nam Xuyên, lại chợt nghĩ đến, không lẽ cậu chủ Tống… muốn kéo đàn violon ư? Giống như là bắt được điểm yếu của người khác vậy, cô trêu anh:"Không được, đàn violon làm em cảm thấy thoái mái thích thú hơn."

Tống Nam Xuyên: "...

"Anh không nói gì nữa, mỉm cười ôm cô đứng dậy khỏi giường. Tùy ý mặc một bộ đồ ngủ, Tống Nam Xuyên đi tới trước bàn máy vi tính, dường như đang lật tìm cái gì đó. Bùi Anh tò mò ôm chăn ngồi dậy, hỏi anh:"Anh tìm cái gì thế?"

Tống Nam Xuyên nhướn lông mày tỏ vẻ thần bí, không trả lời cô, một lát sau, trong tay anh cầm một đĩa hát, nhìn Bùi Anh giơ giơ: "CUTE, đĩa hát lúc em mới khởi nghiệp.

"Bùi Anh ngây như phỗng..... Tại sao anh lại xấu như vậy! Tống Nam Xuyên thuận tay mở máy vi tính, bỏ đĩa hát vào ổ đĩa CD -ROM, tiết tấu nhạc điệu vui vẻ từ loa truyền ra. Nghe lại bài hát ba năm trước mình từng hát, trong lòng Bùi Anh có trăm ngàn cảm xúc đồng thời xuất hiện:"Tại sao anh lại có được cái đĩa này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!