Chương 1: Bùi Anh

Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Tháng ba đầu xuân.

Những cánh hoa đào nở rộ ven đường bị từng cơn gió xuân cuốn phất, cánh hoa hồng nhạt bay lả tả trong gió cuộn vòng cuộn vòng, nhẹ nhàng tắp vào ô cửa sổ của một tòa nhà ở ven đường, cùng ánh nắng sớm mai đỗ lên tấm chăn trong căn phòng trắng muốt.

Trên chăn đơn nhạt màu, điện thoại di động đột nhiên bật sáng, tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng vang lên khắp căn phòng.

Bùi Anh vươn tay trái từ trong chăn ra, lần mò bên gối, mắt vẫn nhắm tịt nhận điện thoại: "A lô..."

Giọng lơ mơ ngái ngủ, như kiểu chỉ một giây sau thôi cô sẽ lại ngủ thiếp đi.

"Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn ngủ thế hả? Đừng quên buổi chiều phải qua đây chụp ảnh đấy!"

Giọng nói réo rắt vang dội của Nhậm San San khiến Bùi Anh tỉnh táo lại đôi phần, cô hàm hồ lầm bầm một tiếng: "Biết rồi..."

Sau khi cúp điện thoại, cô xem thời gian hiển thị trên điện thoại di động, còn chưa tới chín giờ... Làm cô còn tưởng mình đã ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa luôn rồi chứ, cho nên Nhậm San San mới phải gọi điện tới như muốn đòi mạng thế này.

"Ai ----

"duỗi người, Bùi Anh lười biếng ngồi dậy, mái tóc đen mượt mà óng ả đổ tràn xuống eo ngay lập tức. Loẹt quẹt dép đi tới cạnh côn, cô không đi rửa mặt ngay mà việc làm đầu tiên lại là mở máy tính ra, đăng nhập vào blog. Năm bình luận mới, ba tin nhắn riêng mới, rất tốt, gộp lại cả ngày hôm nay cũng còn chưa quá hàng đơn vị. Tâm trạng khá tốt, cô mở bình luận ra."Kỷ Mạn làm người ta buồn nôn quá! Rác rưởi!"

"Ghét nhất cái loại con gái nhà giàu như Kỷ Mạn, không coi ai ra gì, tam quan [1] bất chính, có một người cha giỏi giang thôi mà, lấy đâu ra cảm giác ưu việt đó không biết? [mỉm cười]"

[1] Tam quan: thường đề cập tới thế giới quan, các giá trị, quan điểm về cuộc sống.

"Ỷ dáng người hơi đẹp một tẹo mà đã hận không thể cởi sạch trước mặt nam chính rồi hả. #Kỷ Mạn giúp đoàn làm phim tiết kiệm được không ít vải vóc đó#"

"Ghét nhân vật Kỷ Mạn này ghê, cũng không thích cô. [tạm biệt]"

"Mấy người buồn cười thật, nhân vật là nhân vật, diễn viên là diễn viên, ghét Kỷ Mạn thì cũng không nên chạy tới đây để mắng chửi chứ?:) Dù ra sao đi nữa thì Bùi Bùi chân dài miên man à, em là fan cuồng của chị nha, chụt chụt chụt!"

Bùi Anh chớp chớp mắt, Kỷ Mạn là một vai trong bộ web drama mà cô nhận năm ngoái, một nữ phụ có tiền có thế và ác độc. Tuy bộ phim này được sản xuất với kinh phí hạn chế, nhưng hai diễn viên đóng nam nữ chính lại nhờ nó để làm bàn đạp bắt đầu bước vào tầm mắt của công chúng.

Cũng vì thế, blog đăng ký ba năm mới được mấy trăm ngàn fans của Bùi Anh cũng nghênh đón một số lượng bình luận và tin nhắn cao nhất từ trước đến nay

--- tuy rằng đến chín mươi chín phần trăm đều tới mắng chửi cô thì điều đó cũng vẫn cho thấy cô cũng được người ta chú ý.

Có điều Bùi Anh cũng không quá để ý đến việc họ đang nói cái gì, hơn nữa từ khi web drama kết thúc, số người đến mắng cô đã càng ngày càng ít, hôm nay chỉ có năm bình luận mới, trong đó còn có một bình luận bênh vực mình.

Cô cong môi cười cười, chạy tới phòng tắm rửa mặt.

Căn hộ cô thuê này có một phòng nhỏ rộng chưa tới ba mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng may vị trí và thiết bị lắp đặt không hề tệ.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ xong, cô cầm vội ổ bánh mỳ trên bàn đi xuống lầu.

Lúc Bùi Anh bước ra cửa, vừa lúc có một cơn gió xuân thổi qua, làn váy đỏ rực tung bay cùng hoa đào khắp chốn.

"Meo ~

"Dưới lầu, hai, ba con mèo hoang không biết từ lúc nào đã chạy tới gót chân, đảo qua đảo lại quanh chân cô. Mấy con mèo hoang này cô từng gặp nhiều lần, trước đây cũng từng cho chúng nó ăn, không ngờ đến bây giờ chúng nó lại chạy tới tìm cô đòi ăn như quen thuộc lắm. Bùi Anh không khỏi mỉm cười, để miếng bánh mì còn dư trong tay lại hết cho chúng nó. Đi tới đầu đường, cô vẫy taxi đến thẳng phòng làm việc của Nhậm San San. Tài xế taxi lén lút nhìn nhìn cô liên tục, khi dừng lại chờ đèn đỏ, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng hỏi:"Người đẹp à, cô là minh tinh phải không, sao tôi cứ thấy trông cô hơi quen quen ấy nhỉ?"

Bùi Anh cười hỏi ngược lại: "Thật sao?"

"Đúng vậy, rõ ràng tôi đã thấy cô trên mạng rồi.

"Tài xế gật gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy cô gái xinh đẹp quá, đặc biệt là đôi chân, quá quyến rũ luôn rồi. Anh ta lại lén lún liếc nhìn đùi cô, rồi vội vàng ho khan một tiếng, nhìn về phía trước. Cửa hàng của Nhậm San San nằm gần bờ sông, vùng lân cận có một khu dân cư, bên lề đường đa phần là một số cửa hàng nhỏ. Bùi Anh xuống xe, đi thẳng vào một tòa nhà nhỏ theo phong cách Địa Trung Hải. Nhậm San San đang ngồi trong ăn mỳ, thấy cô đi vào, bất thình lình nghẹn luôn sợi mỳ đang ăn:"Khụ... khụ... khụ..., sao cô lại tới vào giờ này?"

Bùi Anh kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô ấy: "Thế sao tự nhiên mới sáng sớm cô đã gọi tôi làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!