Lúc này có người gõ vào cửa xe.
Tôi?
Tôi nên ngồi ở gầm xe, không nên ngồi trong xe.
Tôi ngại ngùng đẩy Hạ Minh ra, nhìn ra ngoài, khá lắm, là mẹ chồng tôi.
Trong lúc tôi đang ngây ngốc, tên kh. ốn Hạ Minh vậy mà lại hạ cửa sổ xuống.
"…"
"Trần An An!"
Tiếng hét vang lên, đèn cảm ứng bằng giọng nói trong sân đồng loạt sáng lên.
"Đã muộn như vậy rồi, trong xe lạnh lắm, mau vào nhà đi, trong nhà ấm hơn."
"…"
Mẹ chồng ơi, có phải hôm nay mẹ uống nhầm th.u. ốc rồi không?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mẹ chồng tôi xuống xe, sau đó bị mẹ chồng nắm lấy cánh tay ép vào trong nhà.
Tôi đang bận giải quyết việc của mẹ chồng, không chú ý tới đôi môi đang nhếch lên của Hạ Minh phía sau lưng.
Mẹ chồng một mạch kéo tôi vào trong bếp, sau đó bảo người giúp việc chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Hạ Minh.
"Mẹ."
Tôi chột dạ.
Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay người lại lấy từ trên bàn bếp một bát nước đen sì, đặt trước mặt tôi.
"Mẹ, đây là cái gì?"
Giọng nói lạnh lùng.
"Thuốc, cho cô bồi bổ thân thể."
"…"
Tôi lờ mờ đoán ra công dụng của bát thuốc này.
Có lẽ nhìn ra sự ghét bỏ của tôi, mẹ chồng tôi bày ra biểu cảm đắc thắng: "Trần An An, mặc dù cô đã ng. ủ với con trai tôi, vậy đương nhiên cô phải trả một cái giá xứng đáng, không thể chỉ ng. ủ không. Tôi nghĩ rồi, nhà họ Hạ chúng tôi hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu duy nhất một đứa cháu trai."
Vô lý dữ trời?
"Đương nhiên tôi cũng sẽ không b.ạ. c đãi cô."
Ha, mẹ chồng thật tốt.
"Không thì hãy bồi thường số t.i. ền mà nhà họ Hạ chúng tôi nuôi cô với những tổn thất về thể x. ác của con trai tôi."
Tôi?
Thật quá đáng.
Bắt nạt người khác quá đáng, tôi tức giận, cầm bát thuốc trước mặt bà ấy uống hết trong một ngụm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!