Chương 50: Phiên ngoại 8: Nhà

Vu Đồ ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi áo blouse đổi lại áo gió của mình. Quan Tại đi sau anh, liếc mặt một cái, khinh bỉ nói: "Từ khi yêu đương, ngày càng càng giống người đấy!"

Vu Đồ vẻ mặt lạnh nhạt đóng cửa tủ quần áo, "Quần áo chị dâu mua anh dám không mặc?"

"Ai giống cậu, tôi có nguyên tắc, không dễ dàng thỏa hiệp, áo sơ mi có thoải mái bằng T

-shirt không?" Quan Tại kiêu ngạo.

"Cũng phải." Vu Đồ suy tư, "Nhưng mà hiện tại vẫn nghe theo sở thích của cô ấy đi, sau này hãy nói."

Lời này... Quan Tại nghiền ngẫm "về sau" chẳng nhẽ là sau khi kết hôn? Cho nên đây là cậu ta trước thuận theo, sau khi kết hôn liền hiện nguyên hình? Quan Tại nhìn Vu Đồ, đột nhiên cảm thấy đây là một tên đàn ông cặn bã lừa cưới.

Vu Đồ mang theo tài liệu cùng Quan Tại đi tới phòng làm việc. Dù sao người cần ăn mặc, Vu Đồ vốn dĩ cao gầy tuấn tú, chỉ là quần áo mặc quá tùy ý, bây giờ Kiều Tinh Tinh chăm chút qua, phong thái tự nhiên phóng khoáng hơn hẳn trước kia.

Đến phòng làm việc, Vu Đồ nói: "Hôm nay tôi và anh cùng tan tầm."

Quan Tại qua hai năm trị liệu tĩnh dưỡng đã trở về công tác vào tháng trước, đương nhiên, anh ta không thể đi công tác cũng như tiến hành lao động trí óc quá mức nặng nhọc, vừa tăng ca liền bị vợ và lãnh đạo nghiêm cấm tuyệt đối không thể.

Nhưng mà con người cuồng tăng ca thế hệ mới lại muốn cùng hắn tan ca? Quan Tại liền hiểu rõ.

"Công chúa điện hạ nhà cậu hôm nay về Thượng Hải?"

"Ừm, từ nước ngoài quay ngoại cảnh về."

"Lúc rảnh rỗi mang "công chúa" tới nhà anh ăn cơm? Vợ anh nhớ cô ấy mãi." Quan Tại chua chua nói.

(chua chát, chua/ ăn dấm đều là ghen tuông/ ghen tức. Đầu năm còn có thuật ngữ "quả chanh/ ăn chanh" con người tự chua xót chính bản thân mình)

"Lần này chắc có rảnh." Đầu mày Vu Đồ giãn ra, "Chẳng qua "điện hạ" không thích cách xưng hô này, lần sau anh lại gọi cô ấy như vậy, cô ấy lại giận dỗi."

Quan Tại đã gặp Kiều Tinh Tinh nhiều lần, chẳng hiểu sao hai người lại giống mấy đứa trẻ không thích nhau trong nhà trẻ, làm cho Vu Đồ và Thẩm Tịnh vừa bực vừa buồn cười.

Vu Đồ thực ra từng nói nhỏ với Kiều Tinh Tinh để cô nhường Quan Tại một chút, Kiều Tinh Tinh lại không cho là đúng, " Mọi người để ý cẩn thận như vậy anh ấy ngược lại liền không vui, lại nói em với Quan Tại đâu có mâu thuẫn thật, chỉ là đùa giỡn, anh xem khi anh ta cùng em đấu võ miệng liền bừng bừng sức sống nha."

Quả nhiên lúc này lông mày của Quan Tại nhếch lên, la một tiếng: "Tôi sợ chắc?"

Vu Đồ nói: "Nổi giận với tôi, còn có, cô ấy còn cáo trạng chỗ chị dâu. Hai người đã bao tuổi rồi?"

Lúc Vu Đồ về nhà vừa đúng 5 giờ.

Mở cửa, trong phòng yên ĩnh, trong phòng khách lại có hai cái vali.

Anh không phát ra tiếng động, khẽ mở cửa phòng ngủ ra, quả nhiên, người kia đang co lại ngủ trong chăn của anh, tóc dài mềm mại loạn tỏa ra trên gối đầu của anh, chỉ lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lông mi thật dài ngọt ngào che phủ, giống như trong giấc mộng.

Vu Đồ đi tới cúi người hôn cô, cũng không dùng sức, nhưng vẫn đánh thức người đang ngủ, cô mở mắt ra nhìn xem, cánh tay vòng lên cổ anh.

"Còn muốn."

Vu Đồ nhẹ cười: "Anh thay quần áo rồi cùng em ngủ?"

"Được nha, trên máy bay em không có ngủ."

Vu Đồ thuận tay cởi áo khoắc vắt trên ghế dựa, cởi ra áo sơ mi đổi lại đồ ngủ, Kiều Tinh Tinh nằm nghiêng, mắt nhìn chằm chằm vào anh, Vu Đồ liếc cô, đến gần, lên giường liền lấy tay che lại ánh mắt của cô.

Mắt Kiều Tinh Tinh tối sầm, sau đó chăn bị xốc lên, cô đã bị người kéo vào trong lòng.

"Nhìn gì chứ?"

Thanh âm Vu Đồ thật trầm, tựa như có móc câu. Kể từ khi ở bên Vu Đồ, Kiều Tinh Tinh phát hiện con người thầy Vu này biểu hiện ra mặt lạnh lẽo đơn độc... Thực tế, có điểm nhã nhặn bại hoại còn có chút buông thả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!