Xe dừng ở trạm kế tiếp, có người xuống có người lên xe.
Dương Hi Văn vẫn chưa xuống nên Hứa Chính cũng ngồi đó, âm thầm quan sát rồi tiến đến chỗ cô bắt chuyện.
Một bà lão gần bảy mươi tuổi lên xe, Dương Hi Văn thấy vậy liền gấp gáp đứng lên đỡ lấy bà ấy, còn tự nguyện nhường ghế cho bà.
"Bà ơi, bà ngồi đây đi"
Cảm... cảm ơn cháuBà ấy đáp.
Dương Hi Văn đứng đó, cô đưa tay cầm lấy thanh vịnh để giữ thăng bằng.
Hành động nhỏ của cô phút chốc khiến trái tim Hứa Chính thấy ấm áp, do một thời gian dài anh chỉ biết lăn lộn trên thương trường, ngày ngày phải tiêu diệt đối thủ của mình nên sự ấm áp này đã lâu rồi chưa được nhìn thấy hay trải qua.
Trên xe có một người đàn ông đội nón và đeo khẩu trang, anh ta trùm kín mít gương mặt dường như không muốn cho ai thấy dung mạo của mình ra sao.
Từ đầu đến cuối người đàn ông đó chú ý đến giỏ xách mà Hi Văn đang đeo, bất chợt anh ta đứng lên tiến gần đến chỗ Hi Văn.
Cô thì không chú ý gì đến xung quanh, mắt vẫn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng Hứa Chính lúc này thì không, anh biết được ý định của tên móc túi kia liền đứng dậy, lại gần anh ta, lúc anh ta gần lấy được ví của Hi Văn thì Hứa Chính chụp lấy tay tên cướp đó lội ngược ra sau.
"Nên làm gì có ích cho xã hội thay vì đi móc túi người khác đi".
Hứa Chính nói.
Đau... mau buông ra.
Tên cướp kia la lên khiến mọi người chú ý đến, Dương Hi Văn cũng giật mình, cô thấy túi của mình đã mở ra vội ôm lấy nó.
Xém chút nữa là cô khỏi về nhà rồi.
Mọi người đều nhìn về phía Hứa Chính, ai ai cũng hoan hô và xem anh như người hùng.
Dương Hi Văn cũng lấy cảm kích, cúi đầu:
"Cảm ơn anh đã giúp tôi"
"Không có chuyện gì, việc cần làm là đưa tên này đến đồn cảnh sát trước đã" Hứa Chính bảo, trong lòng thì đang âm thầm cảm ơn tên móc túi này đã giúp anh có cơ hội đến gần Dương Hi Văn hơn.
Tên móc túi đó được Hứa Chính đưa đến đồn cảnh sát gần đó, Hi Văn cũng đi theo anh vì thấy mình nên làm gì đó để cảm ơn anh.
"A... anh gì đó ơi, một lần nữa cảm ơn anh đã giúp tôi. Thiếu chút nữa là tôi hết được về nhà rồi"Hi Văn bảo, nếu điện thoại và ví tiền mất cô không biết mình sẽ về Mộ gia ra sao, Mộ Tần cũng nói hãy chú ý đến an toàn mà cô vẫn bất cẩn, không đề phòng gì cả.
Nếu anh biết chuyện chắc sẽ mắng cô mất.
"Không có gì đâu, chỉ là muốn giúp cô thôi" Hứa Chính nói.
"A ... vậy... vậy sao" Dương Hi Văn lấp ba lấp bấp, cô không giỏi giao tiếp, cũng không biết nên nói gì tiếp với người đàn ông này.
Có lẽ cô nên đi.
"Tôi... đi trước nhé?" Hi Văn bảo.
Đừng vội.
"Để cảm ơn tôi chúng ta có thể đi uống cà phê không?".
Dương Hi Văn bước vào một tiệm cà phê với Hứa Chính, cả hai ngồi xuống bàn, cô không biết lát nữa mình nên nói gì tiếp với anh đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!