Chương 17: Ông Trời Giúp Tôi

Đến tận nửa đêm Mộ Tần mới quay trở về nhà, Dương Hi Văn vẫn còn thức, cô đang ngồi học thì anh bước vào.

Do bên ngoài mưa lớn nên Mộ Tần cũng ướt một chút, cô thấy thế gấp gáp đi lấy khăn bông cho anh lau.

"Đã trễ rồi sao cô chưa ngủ đi?"

Anh hỏi, đi đến bàn nhìn đống bài tập cô đang làm.

Hi Văn rất thích học, cô ngày đêm cố gắng, thời gian qua chưa dừng một giây phút nào, có lúc anh bắt cô nghỉ ngơi nếu không sẽ kiệt sức mất.

"Muốn cố gắng một chút để không phụ lòng anh" Hi Văn mỉm cười bảo.

Mộ Tân cười, một tay lau tóc, Hi Văn lên tiếng:

"Anh đi tắm đi, tôi đi pha cho anh li trà nóng"

Anh gật đầu, Dương Hi Văn cũng ra khỏi phòng.

Cô xuống nhà rồi pha trà cho anh, ở trên phòng Mộ Tần cũng đi tắm, anh nhớ đến chuyện hôm nay mình nhận được tin tên Hứa Chính và Hứa Thành kia đã bất thình lình về nước.

Anh bắt đầu lo an nguy của Dương Hi Văn, những bài báo lúc trước đã cho bọn họ biết được danh tính của cô.

Mặc dù anh đã cho người giải quyết giấu mọi thông tin về cô, nhưng với anh em nhà họ Hứa anh nghĩ bọn họ cũng đã tìm ra tất tần tận về cô rồi.

Mộ Tần tắm xong anh ra khỏi phòng, trong đầu đầy suy nghĩ đến phát rối cả lên.

Hi Văn đặt li trà xuống, anh đi đến ngồi xuống rồi thưởng thức li trà ấy.

"Dạo này anh vất vả rồi"Hi Văn kiếm chuyện nói, cô chống cằm nhìn anh.

Cô quả thật phục người đàn ông này, đứng trên bao nhiêu người rất nhiều công việc đều đổ lên người anh trước, ngày ngày anh làm việc như có ba đầu sáu tay vậy, cố gắng rồi liên tục làm và làm.

Hi Văn rất ngưỡng mộ anh, vì thế mới cố gắng ngày qua ngày khiến anh không thất vọng.

Cô phải đỗ đại học, bắt đầu lại mọi thứ để bản thân tự hào với Mộ Tần nữa.

"Cô cũng vậy mà, cô có cố gắng lắm đấy" Anh bảo.

Mộ Tần ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Đã trễ đến vậy rồi sao? Anh bỏ li trà xuống rồi đứng lên, đi đến kéo rèm cửa sổ lại rồi bảo

"Đã trễ rồi, đi ngủ thôi".

Dương Hi Văn gật đầu, cô dọn dẹp sách vở của mình một cách gọn gàng rồi về giường.

Như mọi hôm Mộ Tần đều nằm ở sofa còn cô nằm trên giường, cả hai đều ngã lưng xuống, nhưng Hi Văn lại không ngủ đưa mắt hướng về phía anh.

Ông chủ.

Nói điMộ Tần đáp, mặc dù rất mệt nhưng Hi Văn gọi liền trả lời ngay.

"Lên giường ngủ đi..."

"Tôi thấy anh ngủ ở sofa không thoải mái chút nào"Hi Văn bảo, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Mộ Tần mở mắt nhìn cô, anh đắn đo suy nghĩ, cô muốn anh ngủ cùng sao?

Dương Hi Văn xích người qua một bên, cô nhìn về phía anh, Mộ Tần cũng không muốn từ chối anh đi đến bên giường nằm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!