Bàn giao công việc trong một tuần xong, Trác Mộng Nhan cùng phòng thiết kế tổ chức bữa tiệc chia tay, còn mời cả giám đốc của bọn họ, không ai khác chính là người đàn ông suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt Thẩm Túc.
Thẩm Túc là một người lãnh đạo giỏi, cũng là người đã dẫn dắt Trác Mộng Nhan đi đến ngày hôm nay.
Sau khi cùng Lôi Kình chia tay năm đó, anh ta thầm tự hứa với chính mình sẽ không đi ghẹo nữ sinh lung tung nữa, càng không có chuyện đi "đóng vai" bạn trai gì đó cho người ta. Bị Lôi Kình đánh cho một trần mà nhức trứng, đến nổi vài tháng sau đó anh ta chẳng có hứng thú đi tìm bạn gái hay bạn tình gì.
Trác Mộng Nhan áy náy không thôi, nguyên cả tháng ngày nào cũng chịu trách nhiệm mang bữa ăn sáng cho anh ta. Cuối cùng mới được anh ta buông tha, về sau anh ta thế mà coi cô như bạn tốt. Cái mầm mống "ái tình" gì đó còn chưa kịp gieo đã bị Lôi Kình dẫm nát.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Túc vươn ra cho cô một cành ô liu, và cứ thế cô đầu quân cho công ty của anh ta.
Dần dần lên đến chức trưởng phòng thiết kế, năng lực và kinh nghiệm cô có đủ, giờ cô quyết định rời khỏi công ty, nói không luyến tiếc làm sao có thể. Nhưng Thẩm Túc hiểu cô nhóc này và cũng hiểu tình yêu mà cô dành cho chàng trai kia nhiều đến cỡ nào.
Thật ra trong khoảng thời gian bảy năm này, anh ta cũng có ý tứ với cô, chỉ là Trác Mộng Nhan luôn thông minh mà giữ chừng mực, luôn né tránh tín hiệu anh ta cố ý bắn ra, sau vài lần thất bại, anh ta chỉ có thể thầm ghen tị với Lôi Kình kia thôi.
Hiện tại anh ta đã có bạn gái nhưng để tính đến chuyện cưới hỏi thì còn xa lắm.
Cùng Trác Mộng Nhan cạn ly, anh ta cười cười: "Sau này có ghé thành phố K nhớ gọi anh đấy."
Trác Mộng Nhan mỉm cười đáp ứng. "Chắc chắn rồi ạ." Đoạn cô đứng dậy, khom người một góc 45 độ, chân thành nói: "Anh Túc, những năm này thật sự cảm ơn anh, tuy trong công việc hay la mắng em nhưng em biết anh là vì tốt cho em, chính anh đã giúp em có được vị trí như ngày hôm nay. Em kính anh."
Thẩm Túc bật cười lại cạn thêm ly nữa với cô.
Trước khi tạm biệt, cô nhắc lại: "Đám cưới em, anh phải có mặt đấy."
Thẩm Túc gật gù đầu, gõ lên trán cô một cái: "Yên tâm đi cô nương."
Thời điểm cô chuẩn bị chui vào trong taxi, Thẩm Túc chợt gọi: "Tiểu Nhan."
Cô gái ấy nở nụ cười rạng rỡ trên môi: "Sao ạ?"
"Phải hạnh phúc nhé." Anh thật tâm chúc.
Đáp lại lời chúc phúc của anh là cái gật đầu chắc nịch từ cô.
Đứng trước hội quán "Mộng", Trác Mộng Nhan đẩy cửa bước vào.
Nhân viên phục vụ tiếp đón cô một cách nhiệt tình.
Cô chọn góc bàn bên cửa kính, nước mang lên, cô cảm ơn rồi vừa uống cà phê vừa chờ người nọ.
Năm phút sau người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy xuất hiện trong tầm nhìn.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Trác Mộng Nhan đứng dậy mỉm cười với chị.
"Lâu quá không gặp em rồi."
"Đúng vậy ạ." Cô chống cằm lên tiếng: "Chị không già đi ấy nhỉ."
Quản lý Thích cười vui vẻ: "Con nhóc em, chỉ được cái dẻo miệng."
Nói chuyện vài câu, Trác Mộng Nhan từ trong túi xách lấy ra một thiệp cưới màu hồng.
"Hy vọng chị có thể đến chung vui cùng bọn em ạ."
Quản lý Thích mở thiệp ra xem, nhìn rõ cái tên "Lôi Kình" ở vị trí đề tên chú rể, chị chợt cảm thấy cuộc đời này thật tốt đẹp làm sao.
"Em và Tiểu Kình cuối cùng cũng đâm hoa kết trái?"
Trác Mộng Nhan kinh ngạc, hỏi: "Chị và anh ấy quen biết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!