Chương 33: (Vô Đề)

A lễ giáng giáng sinh này, khắp nơi đều là tuyết trắng xoá, vô cùng có không khí.

Cổ Tiểu Ngư các nàng hẹn buổi tối đi xem phim, Chân Bảo "Có nhà có cửa", bị ba cô gái tự động bỏ qua. Buổi chiều tan lớp, chứng kiến người đàn ông quen thuộc đứng bên ngoài lớp học, Cổ Tiểu Ngư, Tiễn Nhạc Nhạc một trái một phải ôm lấy cánh tay của Chân Bảo, hạ giọng cười: "Buổi tối lái xe chú ý an toàn nhé."

Mặt Chân Bảo so với  trang điểm còn đỏ hơn.

Học đại học được nửa năm, cô đã sớm lĩnh ngộ được cái tầng hàm nghĩa khác của "Lái xe".

Sắp tới chỗ Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư rất ý vị lên tiếng gọi Phó Minh Thời, đi tới trước.

Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, "Em bị ốm à?"

Chân Bảo ấp úng phủ nhận, ánh mắt cô không dám nhìn về phía Phó Minh Thời, trong đầu không nhịn được hiện lên tình hình ngày đó lúc Phó Minh Thời áp cô ở trên giường. Cùng đám bạn nói chuyện, cô thấy bảo Lễ giáng sinh, lễ tình nhân thì bạn bè nam nữ rất dễ…………Lái xe ngày lễ nhất, Phó Minh Thời sẽ không phải thật sự có cái kế hoạch này chứ?

Ý niệm trong đầu cùng một chỗ, làm tim cô đập loạn.

Phó Minh Thời tiễn cô đến cửa bệnh viện, cô làm bán thời gian, Phó Minh Thời tiếp tục ở Đồ Thư Quán, đợi cô nhanh chóng kết thúc công việc, Phó Minh Thời lại tới đón cô.

"Có đói bụng không?" Sau khi Phó Minh Thời ngồi lên xe đạp, liền kéo bạn gái vào trong ngực.

Chân Bảo gật đầu.

Phó Minh Thời hôn nhẹ lên mặt cô, "Đỗ xe đạp ở bên này, chúng ta lập tức quay về biệt thự, đêm nay mẹ Vương làm món ăn ngon đấy."

Lễ vật tặng cho anh vẫn còn trong phòng ngủ, Chân Bảo lấy cớ, trở về phòng ngủ trước.

Đến lúc trên xe, mặt Chân Bảo đỏ bừng cầm bọc khăn quàng cổ, găng tay. Phó Minh Thời thắt chặt dây an toàn, theo thói quen nhìn qua cô, nhìn thấy cô chính là đang lôi chiếc khăn quàng cổ lớn mày xám khói ra, Phó Minh Thời vốn còn nghi hoặc, sau một khắc thì trong mắt anh như có ánh sáng lấp lánh, "Quà giáng sinh?"

Chân Bảo ừ, mang thứ đó ra đưa cho anh, cúi đầu nói: "Tự em đan đấy, lúc anh ở bên cạnh em nhớ mang."

Tại đại học A, anh chẳng qua là một sinh viên bình thường, không cần lo lắng bị người khác bình phẩm từ đầu tới chân.

Biết được là cô tự tay đan, ánh sáng trong mắt Phó Minh Thời càng sáng hơn, tiếp nhận khăn quàng cổ, nhìn kỹ từng chút từng chút một, lại đem mặt vùi sâu vào khăn quàng cổ. Trên khăn quàng cổ có mùi thơm nhàn nhạt, là mùi của cô.

Trong xe mở điều hoà, nhưng Phó Minh Thời vẫn đem khăn quàng cổ vị hôn thê quàng lên trên cổ, một bên vừa lái xe vừa sung sướng nói: "Trở về chụp một tấm ảnh cho ông nội xem."

Chưa nói là thích, nhưng hành động đã biểu hiện ra rồi.

Chân Bảo rất vui vẻ.

Phó Minh Thời bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói xin lỗi: "Anh quên chuẩn bị quà tặng cho em rồi."

Chân Bảo nghi hoặc: "Không phải là đã đưa cho em rồi sao?" Cái vòng cổ kia có giá trị ít nhất năm con số đấy.

Phó Minh Thời sửa chữa: "Đó là quà đêm giáng sinh."

Chân Bảo nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Cũng là quà giáng sinh mà."

Phó Minh Thời không nói tiếp nữa, xe chạy đến một đoạn đường yêu tĩnh, anh dừng xe ở ven đường, quay người lại ý bảo Chân Bảo lại gần, "Nói cho em biệt một chuyện."

Chân Bảo ngoan ngoãn nghe theo.

Phó Minh Thời cúi người, kề bên tai cô nói: "Lúc em đưa quà cho anh, anh đã muốn hôn em rồi."

Nói xong, không đợi Chân Bảo kịp tiêu hoá những lời nói này, một tay Phó Minh Thời cầm cằm Chân Bảo, thuần thục hôn lên bờ môi cô. Chân Bảo giờ mới hiểu được chính mình bị mắc mưu, có thể do cô không quản được bản thân mình ưa thích, nên đã vụng trộm cười. Phó Minh Thời phát hiện khoé môi cô nhếch lên, nên nhân cơ hội nụ hôn này mà hôn sâu.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Chân Bảo hướng ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng. Thở gấp.

Phó Minh Thời vẫn chống lưng ghế phụ như cũ, đôi mắt thâm trầm nhìn bên mặt cô, lại muốn một ngụm ăn lấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!