Chương 7: (Vô Đề)

Minh Hoàng dậy sớm lắm, đó là thói quen của anh từ xưa đến giờ, chứ ko phải trùm ngủ nướng như Minh Phúc. Anh muốn đi dạo hít thở ko khí trong lành, anh nhìn thấy Mận đang tưới cây, nước văng tung tóe, nắng chíu qua hạt nước, khiến Mận thật xinh. Nụ cười ấy khiến chân anh dừng lại, Mận quay qua thấy anh, Mận nghiêm lại ko cười nữa.

- Em chào cậu Hoàng.

M. Hoàng tiến lại gần chỗ Mận.

- Sao em biết anh ko phải là Phúc.

- Cậu chủ em á, ngủ dậy trễ lắm nhé, gọi cả tiếng còn chưa ra khỏi chăn lun đấy.

- Vậy à. Mận bao nhiêu tuổi rồi.

- Em 19 tuổi rồi.

Xong Mận kéo M. Hoàng lại, ngó quanh rồi nói nhỏ vào tai M. Hoàng.

- Em kể cậu nghe cái này cậu ko được nói ai nhé. Sắp tới sinh nhật em rồi, cậu chủ em hứa sẽ mua váy hoa màu hồng cho em đó.

- Vậy à, thích quá ha, chúc mừng em nhé.

Nó cười khoái chí lắm.

- Mà nè cậu ơi, cậu có thể nào làm cái gì đó khác khác chút ko.

- Vì sao.

- Vì cậu em đẹp trai nhất rồi, giờ lại thêm 1 người nữa thì em khổ lắm, suốt ngày nhầm lẫn thôi ấy

M. Hoàng nhíu mày kiểu bị ép buộc.

- Vì cậu của em bắt anh làm thế, anh cũng khổ lắm chứ, ko được là chính mình.

- Vậy á? Tội cậu quá, em thương.

Nó vừa nói vừa xoa đầu M. Hoàng, giống như mẹ xoa đầu của con vậy. M. Hoàng thấy nó thật ngây ngô quá.

- Mận nè, em học lớp mấy rồi.

Nó lại né ra rồi đi tưới nước cho hoa.

- Em ko có đi học, nhưng cậu chủ bày chữ cho em đó, còn mua bao nhiêu là truyện cho em đọc nữa đó.

M. Hoàng lại ngồi bên cạnh nó, tưới cây với nó.

- Cậu chủ em tốt quá ta.

- Tất nhiên, cậu chủ em tốt nhất trên đời mà.

- Mận, ngồi im.

- Sao ạ.

M. Hoàng lấy nhánh cây nhỏ quẹt đi con sâu vươn trên tóc nó rồi đưa nó xem.

- Sâu ạ.

Thường như những đứa con gái khác thì đã nhảy lên rồi, nhưng nó thì ko, có lẽ nó sinh ra là dân nông nên mấy việc đó là bình thường, chỉ tiếc. M. Hoàng ko được làm anh hùng bất đắc dĩ rồi......

- Cậu chủ ơi dậy, dậy nhanh lên nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!