Chương 6: (Vô Đề)

4 năm sau...

Chiếc xe siêu xịn, đen bẩy óng mượt dừng bánh trong khu biệt thự. Cánh cửa xe mở ra, 1 nam thanh niên cao to đẹp trai, tóc undercut, đeo kính đen, áo sơmi buông thả, quần âu, thân hình đã thay đổi nhiều hơn, to cao và săn chắc hơn. Đúng là cậu chủ của nó rồi, nó nhanh chân chạy lại ôm chầm lấy, khóc lóc.

- Cậu ơi, cậu cuối cùng cũng chịu về rồi, em nhớ cậu quá cậu ơi.... huhu...

- Con kia, ai là chủ mày cũng ko nhận ra hả?

Nó ngưng khóc, ngoáy cổ qua 1 bên, 1 thanh niên khác đang đứng ngay cửa xe, mặt mày thanh tú bị mây đen quần vũ. Nó ngước lên nhìn người nó đang ôm, người thanh niên đó nhìn nó, cười với nó. Bất giác nó thả ra, chạy lại thanh niên ngay gần xe, ôm chầm lấy, tiếp tục khóc lóc.

- Cậu ơi, cậu ơi, sao cậu đi có mấy năm mà lại mọc thêm ra 1 người vậy cậu ơi.

Cốc...

- Ui da, cậu ơi, sao mới về cậu lại đánh em rồi... huhu...

- Đó là anh trai sinh đôi của tao, Minh Hoàng, anh ấy qua Mỹ trước 2 tháng khi tao "lượm" được mày.

- Ơ dạ, mà cậu ơi, nhưng có cần cắt tóc giống nhau ko ạ?

- Thích. Mày hỏi xong chưa, mày thả tao ra được chưa.

- Ơ dạ, cậu đưa em xách đồ cho.

Lúc này người phụ nữ trên xe mới xuống sau, bà tầm hơn 40 tuổi, nhưng ko ai nghĩ bà tuổi ấy vì bà rất là trẻ trung lại ăn mặc hiện đại.

- Mận, đây là mẹ tao, chào bà chủ đi.

- Dạ, con chào bà chủ.

Người phụ nữ tháo kính nhìn nó 1 lượt, mỉm cười.

- Ta là mẹ Minh Phúc, ta tên Đoan Trang. Con là người hầu của Minh Phúc hả, xinh quá, da trắng quá, tóc đen quá, vòng nào ra vòng nấy nha. Cười cái nào.

- Hì

- Có lún đồng tiền nữa sao, xinh lắm, làm người hầu uổng quá à. Hay là...

Hắn nhăn nhó.

- Mẹ, nó là người hầu của con mà.

- Ừ thì mẹ có nói gì đâu bảo bối à.

Người phụ nữ cùng Minh Hoàng đi vào trước, để hắn lại đi sau. Bây giờ hắn mới để ý lời mẹ hắn nói, con Mận nó lớn rồi, khác hẳn nhiều quá. Mà sao nó nhanh lớn vậy nhỉ, chắc ở nhà nó chỉ chăm chăm lo ăn thôi đây mà.......

Bao nhiêu năm rồi căn phòng hắn vẫn vậy, ko thay đổi gì hết, sạch sẽ quá, mà hình như thiếu gì đó.

- Mận, con Bee đâu?

Nó bưng cho cậu nó cốc nước mát lạnh.

- Cậu ko đọc tin nhắn của em sao. Con Bee bị bệnh chết rồi.

- Sao mày ko cho nó đi bác sĩ.

- Em có cho đi mà ko chữa được.

- Thôi mày đi xuống cho tao nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!