Hắn và nó, mỗi người ngồi 1 bên nôi, nhìn vào trong có 2 thằng nhóc cưng hết phần thiên hạ trong đó.
- Con nít sao mà dễ thương quá cậu ạ.
- Um, yêu thật đó.
- Thích quá, em cũng muốn có em bé.
- Mày thích thì khi nào rảnh tao tặng mày cặp.
Mắt nó sáng rực.
- Thật à cậu.
Miệng hắn nở nụ cười vô sỉ.
- Thật.
Con nhỏ ngốc đâu ngờ mình vừa dính thính của hắn.
M. Hoàng đi vào.
- 2 đứa định đóng đinh ở đây đến bao giờ.
Mận năn nỉ.
- 1 chút nữa thôi cậu M. Hoàng, nhìn yêu quá.
M. Hoàng tự đắc lắm.
- Con của ai chứ. 2 đứa vào kia với Cẩm Tiên đi.
Nó và hắn vào phòng thấy Cẩm Tiên nằm đó. Nó chạy ngay lại.
- Chị ơi, chị khỏe chưa ạ???
- Ko khỏe được em ạ, đau dã man lắm, quá kinh dị, như muốn rách thịt rách da, ko bao giờ chị đẻ nữa...
Mặt nó tái nhợt, giọng run run.
- Ghê... ghê vậy lun à...
M. Phúc mặt nhăn nhó.
- Chị dâu, có cần phải hù nó vậy ko...
Cẩm Tiên cười méo xẹo.
- À, chẳng qua là chia sẽ 1 chút kinh nghiệm đẻ thường thôi, còn đẻ mổ thì khác.
- Chị thấy mặt nó còn giọt máu nào ko chứ. Bọn em về đây, chúc mừng anh chị nhé.
- Cảm ơn, chúc em cũng nhanh giống chị nhé.
Cẩm Tiên cười gian xảo, còn nháy mắt với hắn. Hắn mặt đỏ tía tai, kéo con Mận ra khỏi phòng.......
Bà Đoan Trang đẩy đẩy nôi cho 2 nhóc cứ cười mãn nguyện lắm. Bà hồn nhiên nói với M. Phúc.
- Bảo bối à, con xem anh 2 con đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi, con tính khi nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!