Nó hạn chế giáp mặt với Lucy, cũng tránh lun gặp mặt hắn. Bao nhiêu thời gian rãnh nó chỉ lo làm việc, anh Khánh bị hắn đuổi đi, ko cho đến dạy nó nữa. Nó cũng tiếc lắm.
Ting... ting..
Nó mở điện thoại ra đọc, đó là tin nhắn của Khánh. Nó cười tủm tĩm.
- Trốn việc nhắn tin với trai vui quá ha.
Nó ko thèm chấp, coi như Lucy ko có mặt ở đó.
Lucy kéo áo nó.
- Mày khinh tao à, con kia.
- Tôi ko có gì nói với cô hết, cô cũng đừng lại gần tôi nữa.
- Tao thích thì sao.
- Mấy thủ đoạn của cô, cô ko thấy cô hèn hạ lắm sao.
- Vậy là mày ko biết rồi. Tình yêu nếu ko phải của mình thì phải giựt lấy, nó mới thành của mình.
Nó bỏ đi, Lucy hất đổ thùng nước lau nhà trên tay nó, nước tràn khắp nhà.
- Cô lại định làm gì nữa vậy.
- Mày xem rồi.
Lucy ngã nhào xuống đó, ôm chân rên rỉ.
- Aaa... Mận ơi tha cho tao... tha cho tao đi.
M. Phúc và Cẩm Tiên đi xuống thấy Lucy nằm ngay trên nền ướt át, hắn lại vội đỡ lấy Lucy xoa xoa cho cô ấy.
- Lucy, em có sao ko, có đau chỗ nào ko. Nói anh.
- Nó lau nhà ướt quá, em nói nó, nó đẩy em ngã. Em đau chân chỗ này nè.
M. Phúc mặt đầy lo lắng.
- Anh đưa em đi viện kiểm tra.
- Không cần đâu, em có thuốc xoa tí là đỡ, anh ẵm em lên lầu.
M. Phúc ẵm Lucy, nhìn Mận như muốn nói gì, rồi bỏ lên lầu. Nó cũng nhìn lại, mặt ko cảm xúc, vì nó biết sau này có chuyện gì hắn cũng sẽ bênh Lucy và ko tin nó.
Giọng Cẩm Tiên gọi, kéo nó về thực tại.
- Em sao vậy Mận. 2 người sao lạ vậy.
- Ko sao chị, để em dìu chị qua kia, ở đây khéo ngã.
- Um.
Nó dìu Cẩm Tiên ra ngoài ghế sopha ngồi.
- Chị có em bé có mệt ko chị?
- Mệt lắm em, ăn ko ăn được, ngủ ko ngủ được nhưng vui lắm, mỗi lần nghe con đạp rất hạnh phúc nhé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!