Cốc... cốc...
5p rồi mà nó ko nghe tiếng trả lời, ko lẽ ko có ai trong phòng.
Cốc... cốc...
- Cô ơi, cô dậy chưa, cô có trong đó ko cô.
Vẫn ko nghe tiếng trả lời, nó thử đẩy cửa xem sao. Cửa ko khóa, là có người trong đó. Nó tiến vào, lại gần giường, Lucy tím tái, nó hoảng sợ.
- Cô ơi, cô sao vậy cô ơi... cứu.. cứu với..
- Gì vậy Mận, có chuyện gì mày hét to thế.
- Cô Lucy... cô Lucy...
Hắn lại xem tình hình Lucy. Rồi hắn ẵm Lucy lên đưa ra xe, nó cũng đi theo.......
Nó ngồi ngoài cửa chờ lâu quá, gần cả tiếng rồi, ko biết cô ấy có sao ko nữa. Hắn đi ra, tay có miếng dán.
- Cậu, cậu bị sao mà người ta dán cậu thế này hả cậu ơi...
- Tao ko sao, tao truyền máu cho Lucy ấy mà, mày đừng lo.
- Cậu, cậu ngồi đây nghĩ đi cậu.
- Mày ở lại chăm Lucy, tao về, có gì mày gọi tao. Nữ với nữ dễ hơn.
- Dạ, cậu gọi xe về đi, chứ cậu lái xe em ko yên tâm đâu.
Hắn để tay lên má nó véo véo.
- Biết rồi.......
Hơn 2h sau Lucy cũng tỉnh lại, mặt đã bớt nhợt nhạt hơn. Cô ấy ngủ thì ko sao, chứ mở mắt ra là lại giọng điệu chua ngoa lắm.
- Ai cho mày ở đây, cút đi, gọi anh Phúc cho tao.
- Cô nghĩ ngơi đi, cậu ấy về tí lại lên mà.
- Cô có cần uống nước ko, tôi mang cho cô nha.
- Cút đi, tao ko cần, gọi anh Phúc cho tao.
Nó sợ quá chạy ra ngoài gọi hắn đến.
Vừa nhìn thấy M. Phúc, Lucy đã khóc lóc nhõng nhẽo. M. Phúc phải ôm cô ấy vỗ về
- Anh ơi em mệt quá, em ốm mất rồi, anh ôm em đi.
- Đây, anh đây, Lucy ngoan nha. Anh có mang cháo cho em nè.
- Anh đút em mới chịu ăn cơ.
- Rồi rồi, anh đút.
Hắn dịu dàng chăm sóc Lucy, giống như lúc hắn chăm nó bị ốm vậy. Lòng nó nhói lên 1 chút ganh tỵ, nó cảm thấy mình ích kỷ quá khi ghen tỵ với người ốm.......
Hơn 10 ngày Lucy cũng khỏe lại, mọi việc lại đâu vào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!