Chương 14: (Vô Đề)

Hai thằng đàn ông nhìn nhau, rồi thở dài. Rồi lại nhìn nhau và thở dài...

- Anh 2 tính sao đây? Người ta chọn anh rồi.

- Anh ko biết, anh ko yêu Cẩm Tiên, anh chỉ yêu Mận thôi.

- Nhưng bây giờ bị hôn ước ràng buộc rồi đó. Còn em thì thua rồi. Tỏ tình bao nhiêu lần đều bị từ chối, thì ra cô ấy yêu anh.

Nói rồi M. Phúc nốc 1 hơi rượu. M. Hoàng cũng nốc 1 hơi rượu, rồi lại đổ rượu vào ly.

- Hay là, hay là em thế vị trí của anh, giả làm M. Hoàng để cưới Cẩm Tiên, còn anh thì sẽ yêu Mận.

- Anh giả danh như thế rồi ko sợ phát hiện à.

M. Hoàng thấy đúng là như thế kết quả sẽ tồi tệ lắm đây. Nhưng biết tính thế nào được.......

Cẩm Tiên vui vẻ lắm, chọn cho mình 1 váy màu kem nhẹ nhàng đơn giản, tô lên 1 chút son thôi. Chạy siêu xe đến chỗ hẹn, đó là 1 đồi nhỏ gió mát mẻ.

Cẩm Tiên xuống xe chạy lại ôm eo người đang quay lưng lại với cô, người đó gỡ tay cô ra.

- M. Hoàng, mình rất vui vì cậu đã hẹn mình.

- Um, mình có chuyện muốn nói với cậu.

- Về chuyện đám cưới sao?

Cẩm Tiên hứng khởi lắm, nhưng niềm vui của cô bị dập tắt rất nhanh.

- Đúng rồi, mình ko thể lấy cậu được, mình ko yêu cậu.

- Ko sao M. Hoàng à. Chúng ta có thể từ từ vun vén tình yêu được mà. Mình sẽ cố hết sức để cậu yêu mình mà.

- Nhưng mình đã yêu người khác rồi.

- Mình biết cậu yêu ai mà, nhưng ko sao, chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau là sẽ có tình yêu thôi.

M. Hoàng nắm tay Cẩm Tiên chặc lắm, trán anh cũng đã nhíu lại rồi.

- Sao cậu cố chấp vậy hả, ko có tình yêu thì cả đời sẽ ko có cậu hiểu ko?

Cẩm Tiên hất tay ra, hét lên, tim đau đớn.

- Tớ ko hiểu, tớ cũng ko muốn hiểu. Tớ đã yêu cậu rất nhiều và rất lâu, lúc đó tớ đã muốn tỏ tình với cậu, nhưng cậu đã đi Mỹ và ko thông báo gì, tớ biết cậu sẽ quay trở về. Bao năm tớ đã cố gắng rất nhiều, để có được vị trí ngày hôm nay, tớ muốn chứng minh cho thế giới biết, người yêu cậu thật sự nổi tiếng. Tớ đã cố gắng hết sức vì cậu mà.

- Tớ ko cần mấy thứ đó, trái tim nó khó nói lắm, khi găp người yêu thì nó sẽ tự biết rung động, chứ ko hẳn là người đó phải xinh đẹp, phải nổi tiếng, cậu hiểu ko?

- Cậu nói đi, tớ thua gì con Mận chứ, tớ danh giá, tớ giàu có, tớ giỏi giang, tớ thua gì nó chứ?

- Cậu thua cô ấy là vì tớ ko yêu cậu. Tớ về trước đây.

- M. Hoàng, cậu chờ xem, với hôn ước này cậu chạy đâu cho thoát.

Chiếc xe M. Hoàng phóng đi, Cẩm Tiên ngồi bệt xuống đó, khóc lóc, tức giận và đau khổ.......

Bữa ăn của gia đình này hôm nay sao cứ như sắp tận thế vậy, ai cũng ủ rũ.

- Các con sao vậy, ko muốn ăn sao?

- Ko, mẹ à.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!