Edit: Carrot – Beta: Cún
Các ngã tư đường ở Cavo đều có binh sĩ đứng gác, đường phố yên tĩnh bất thường, các trung tâm thương mại, cửa hàng mặt tiền đều đóng cửa, nhìn xa cũng không thấy bóng dáng người thường, trên mặt đất chỉ có lá rụng và bụi bặm.
Trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, quán mì rộng hơn hai mươi mét vuông chen chúc hơn một trăm người, cửa quán vì quá đông người mà không đóng lại được. Hơn một trăm người này có màu da khác nhau, có hơn hai mươi người là người Trung Quốc. Thang Lâm và Tô Giang cũng ở trong số đó.
Vẻ mặt họ hoảng loạn, không dám lên tiếng.
Tô Giang đang nhỏ giọng hỏi thăm vết thương trước mặt một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên là người Trung Quốc, khi chạy bị ngã, bị người khác giẫm đạp, chân phải bị thương.
Đau. Người phụ nữ trung niên lộ vẻ đau đớn, nhưng cố gắng ghìm giọng.
Tô Giang biết bà bị thương không nhẹ, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, nhưng lúc này không thể đi được, mà có lẽ bệnh viện cũng đã đóng cửa rồi.
Anh an ủi:
"Cô đừng hoảng sợ, cứ đảm bảo an toàn trước mắt đã."
Ngoài ra, trong số hơn hai mươi người Trung Quốc này còn có một thanh niên bị thương ở thắt lưng khi bị người khác giẫm phải trong quá trình tản cư. Lúc này anh đang dựa vào tường, chịu đựng đau đớn nhìn ra ngoài.
Ngoài họ ra, những người đến từ các quốc gia khác cũng có người bị thương.
Thang Lâm nhíu mày, lúc này tim cô vẫn đang đập thình thịch. Vừa rồi một mảnh hỗn loạn, tiếng hét bị giẫm đạp, tiếng khóc của phụ nữ, trẻ em, cảnh tượng người già ngã xuống bị giẫm đạp đến chết vẫn còn hiện ra trước mắt.
Khi cô và Tô Giang nhận ra ngoài họ ra còn có người Trung Quốc đang chạy trốn, họ đã lấy hết can đảm quay trở lại, vừa vẫy tay vừa hét về phía những người đang hoảng loạn chạy trốn bằng tiếng Trung:
"Bên này! Đi về phía này! Người Trung Quốc đi về phía này!"
Có một vài người Trung Quốc chạy chậm bị mấy binh sĩ hỏi, Tô Giang và Thang Lâm nhanh chóng đi đến giao thiệp. Nghe Tô Giang và Thang Lâm nói là người của Đại sứ quán Trung Quốc, mấy binh sĩ đó hơi do dự, một trong số các binh sĩ đó bỏ đi, nói vài câu với một binh sĩ khác, rồi quay lại nói với Thang Lâm và Tô Giang rằng họ không quan tâm ai là ai, yêu cầu Thang Lâm và những người khác phải rời đi trong vòng năm phút.
Tuy nói là không quan tâm ai là ai, nhưng Thang Lâm nghe ra, nếu có thể rời đi trong vòng năm phút, những binh sĩ này sẽ không tùy tiện động tay động chân với họ, cô và Tô Giang nhìn nhau, lập tức tản người Trung Quốc đi theo họ.
Một số người của các quốc gia khác nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang sau khi giao thiệp với binh sĩ Sisby thì đang tản người, tuy họ không hiểu tiếng Trung, nhưng trực giác mách bảo rằng đi theo sẽ an toàn, thế là họ cũng đi theo Thang Lâm và những người khác.
Họ liên tục chạy qua một con hẻm, hai con phố, cuối cùng, năm phút trôi qua, họ chỉ chạy đến được một con hẻm nhỏ hẻo lánh như vậy. Trong hẻm nhỏ không có cửa hàng nào, chỉ có một quán mì, Thang Lâm và Tô Giang dẫn người Trung Quốc vào quán mì, những người khác cũng xông vào theo.
Ông chủ quán mì là người Sisby, cũng không từ chối họ.
Nơi này là một con hẻm còn hẻo lánh hơn. Trên đường lớn bên ngoài hẻm, một số người không kịp trốn đã bị binh sĩ đuổi dồn lại một chỗ, trông giữ như tội phạm, mà trong số đó còn có mấy người Trung Quốc không đi theo họ. Quán mì tuy chật chội, nhưng ít nhất họ vẫn tự do hơn, an toàn hơn.
Ngay sau đó, hai binh sĩ bước vào hẻm, họ đi ngang qua quán mì, nhìn thấy những người trong quán, vừa định quát lớn thì Tô Giang vội chen ra khỏi đám đông để giao thiệp. Giọng của binh sĩ rất khó nghe, Thang Lâm chen tới đứng cạnh Tô Giang phiên dịch.
Thang Lâm và Tô Giang nhờ vậy mà được ở lại, nhưng không được tự ý rời đi, hai binh sĩ kia quay người bước ra ngoài. Hai đầu hẻm đều có binh sĩ canh gác, không cho ai ra vào nữa, đường phố rõ ràng đã bị phong tỏa. Bây giờ, hơn một trăm người chen chúc ở đây tạm thời không thể ra ngoài được.
Tim Thang Lâm đập dữ dội vì chạy quá nhanh, đồng thời trong lòng cũng có lo lắng. Nhìn từ cuộc giao thiệp vừa rồi với binh sĩ thì họ tạm thời an toàn, chỉ cần không xảy ra biến cố gì.
Đừng lo lắng.
Tô Giang nhỏ giọng an ủi.
Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tô Giang, nói:
"Không sao. Mình nghĩ, chỉ cần không cản trở họ, chúng ta sẽ an toàn."
Họ mà Thang Lâm nói đương nhiên là chỉ binh sĩ Sisby. Tô Giang gật đầu, cô rất thông minh.
"Chỉ là, vẫn còn một số người Trung Quốc không đi theo chúng ta." Cô kìm nén nói.
"Bọn họ không chạy loạn thì chắc cũng không sao." Tô Giang nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!