Chương 9: Cũng may, chỉ mình em nhìn thấy

Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm nhẹ nhàng dậm chân một cái, nhưng đèn ở hành lang không sáng. Trước mắt cô vẫn là một mảng tối om. Cô lại dậm chân mạnh hơn một chút, nhưng đèn vẫn không sáng.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng dậm chân nặng nề, đèn hành lang bất ngờ bật sáng.

"Phải dùng thêm sức nữa." Tống Dịch nói.

Thang Lâm nghiêng đầu, Tống Dịch đã đứng ngay bên cạnh cô. Cô nói:

"Đèn gì mà dở thế này?"

Tống Dịch khẽ cười, đáp:

"Đi thôi, mọi người đi hết rồi."

"Anh làm gì mà còn ở đây?" Thang Lâm hỏi.

"Tắt đèn. Tôi không dám chắc em sẽ nhớ tắt đèn."

Thang Lâm bĩu môi.

Hai người sánh bước trên hành lang.

"Vòng tay sửa xong chưa?" Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm cầm cuốn sách bằng tay trái, buông thõng bên người, chiếc vòng tay được đeo trên cổ tay trái của cô. Câu hỏi của Tống Dịch nghe vào tai cô như đang ngầm nói rằng chiếc vòng tay anh tặng dù đã đứt nhưng cô vẫn không vứt đi, sửa xong lại tiếp tục đeo, không nỡ bỏ.

Thang Lâm nói:

"Đeo nó, trong đầu tôi sẽ hiện lên hình ảnh một người lúc còn vô danh tiểu tốt, ở nơi đất khách quê người, phải khổ sở thế nào để tìm một chiếc vòng tay ngọc trai đen. Điều đó làm tôi thấy khá thú vị."

Tống Dịch nhớ lại lúc đó, anh làm đủ loại việc lặt vặt trong đại sứ quán, khi ấy mọi thứ đều không phải do anh quyết định. Việc đi đến một ngôi làng nhỏ xa xôi hẻo lánh để tìm ngọc trai đen quả thật rất khó khăn. Sau đó, khi anh đến được ngôi làng ấy, còn bị chó của dân làng cắn một phát vào chân.

Tống Dịch khẽ cười, nói:

"Vô danh tiểu tốt thì đúng, nhưng so với những chuyện khác, khó khăn khi tìm ngọc trai đen chẳng đáng nhắc đến."

Thang Lâm chưa từng chứng kiến Tống Dịch đi tìm chiếc ngọc trai đen như thế nào, trải qua những khó khăn gì, và cũng chẳng ai nhắc đến chuyện đó. Cô chỉ đoán mà thôi.

Bây giờ nghe Tống Dịch nói như vậy, cô hiểu rằng việc anh đi tìm ngọc trai đen khi đó quả thật không hề dễ dàng. Nhưng dường như anh còn từng trải qua những chuyện khó khăn hơn thế? Đó là những chuyện gì nhỉ?

Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch.

Trên gương mặt anh hiện lên nụ cười lạc quan, tự nhiên, dường như chẳng bận tâm điều gì. Ánh mắt cô bất giác dừng lại trên gương mặt điển trai ấy. Gương mặt đó còn cuốn hút hơn cả khi cô từng thích anh, đặc biệt là đường nét cằm sắc sảo khiến người ta không thể rời mắt.

Đúng lúc này, trước mắt cô bỗng chốc lại tối sầm lại. Gương mặt đẹp đến hoàn mỹ ấy biến mất khỏi tầm nhìn của Thang Lâm.

Tống Dịch lại dậm mạnh một cái, ánh sáng bừng lên lần nữa.

"Không quan trọng thế nào, tôi chỉ thấy thú vị thôi." Thang Lâm nói.

Tống Dịch không đưa ra ý kiến gì.

"Nhưng mà, em vào được Vụ Biên dịch rồi, chúc mừng em." Một lát sau, Tống Dịch lên tiếng.

Lời chúc mừng muộn màng, nhưng cô vẫn rất vui. Thang Lâm kiêu hãnh đáp: Cảm ơn.

Tống Dịch mỉm cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!