Edit: Carrot – Beta: Cún
Câu hỏi này của Tống Dịch khiến Thang Lâm ngẩn người. Tim Thang Lâm nhảy lên một nhịp, không ngờ anh lại hỏi trực tiếp như vậy. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh đang chăm chú nhìn cô.
Cô chợt cười, nói: Vậy có đẹp không?
Cô không phản bác lời của Tống Dịch.
Tống Dịch đánh giá cô, nói: Cũng được.
Anh chưa từng nói cô xinh đẹp, mà lại nói thích cô.
"Thời điểm này tìm anh đến để chiêm ngưỡng bông tai của em?" Tống Dịch lại hỏi.
Thang Lâm đáp:
"Không thì sao? Chẳng phải tôi và Tô Giang mới về sao…"
Lời Thang Lâm bị nghẹn lại, Tống Dịch đột nhiên hôn cô. Lưỡi cô bị nuốt chửng, cô không thể nói nên lời, rất nhanh, hơi thở của cô trở nên nặng nề. Lưng cô đau, đứng lâu càng đau hơn, lúc này cô lại lùi một bước, lưng dựa vào cửa.
Tống Dịch một tay nâng cằm cô, tay kia đưa ra ôm lấy eo cô, tiếp tục hôn cô.
Tống Dịch cuối cùng cũng tách môi hai người ra, khi buông cằm cô ra thì Thang Lâm thở d ốc từng ngụm lớn. Kỹ thuật hôn của anh dường như lại tốt hơn lần trước một chút, khiến người ta tê dại từ tóc đến đầu ngón chân, lòng dạ xao xuyến. Cả người Thang Lâm đều tựa vào lòng anh.
Cô cong môi, ngẩng đầu nhìn Tống Dịch rồi lại cười nói:
"Tham tán Tống vẻ ngoài ôn hòa nho nhã, hóa ra lại thô lỗ như vậy. Nhưng mà, kỹ thuật của Tham tán Tống lại tốt hơn một chút, quả nhiên là do là người có kinh nghiệm sao?"
Tống Dịch rất ít khi xúc động, cũng sẽ không bị lời nói của người khác kích động hoặc ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc, nhưng lúc này anh nhíu mày một cái. Anh cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, lúc này ướt át lóng lánh.
Anh không nói gì, giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc dài của cô, rồi vén một lọn tóc dài trước ngực cô ra, cài lọn tóc đó ra sau tai cô, để lộ chiếc bông tai anh vừa đeo cho cô.
Anh đánh giá cô một lát, không nói gì, cuối cùng, buông cô ra. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Sắc mặt Tống Dịch nhạt đi, một lúc lâu, nói:
"Thang Lâm, đừng nói những lời như vậy nữa. Còn nữa, buổi tối gọi đàn ông đến phòng để ngắm bông tai mới có ý gì, em biết chứ?"
Người đàn ông nhạy bén và thông minh trong ngoại giao, ở những phương diện khác có lẽ cũng không dễ bị lừa gạt. Nhưng Thang Lâm khẳng định:
"Còn có ý gì khác? Vậy cho nên Tham tán Tống vừa rồi cưỡng hôn người ta sao? Chẳng phải chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau sao? Đồ bị rơi, lưng tôi thật sự đau đến mức không cúi xuống được, tôi không xem anh là người ngoài nên mới gọi anh đến. Tham tán Tống, anh nghĩ nhiều rồi."
Thang Lâm đau lưng, không thể đứng thêm được nữa, nói xong, cô xoa xoa eo mình, chậm rãi đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống ghế sofa, giả vờ không quan t@m đến nụ hôn vừa rồi, cũng không quan t@m đến lời nói của anh.
Tống Dịch hôn cô là muốn dùng hành động để nói cho cô biết anh biết ý đồ của cô, hơn nữa anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ý đồ của cô, nhưng bây giờ trong lời nói của cô lại không có ý gì khác, ngược lại anh giống như một tên lưu manh, còn nói chuyện như thể là thật vậy.
Tống Dịch day day mi tâm, anh đứng đó nhìn cô một lát, cô cau mày, lưng dường như thật sự rất đau. Cuối cùng anh vẫn đi tới.
Anh đứng trước mặt cô hỏi: Xe chạy bao lâu?
"Hơn năm tiếng, còn chậm rãi đi dạo nữa chứ?"
Thang Lâm trừng mắt nhìn Tống Dịch một cái, hờn dỗi nói:
"Xương cốt sắp rã rời rồi."
Tống Dịch nói:
"May là em không ở những quốc gia có điều kiện khó khăn hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!