Edit & beta: Carrot
Thang Lâm bước vào phòng khách, mở máy tính lên bắt đầu học. Bỗng Vưu Duyệt Thi gọi điện thoại tới, hai cô nàng cùng nhau nói chuyện.
Thang Lâm cười khúc khích nói:
"Cậu đọc lên có thấy ra sao không?"
"Đương nhiên là có rồi. Nhưng bản từ điển này có chút thú vị…"
"Cậu đừng nói nữa, nói nữa tớ buồn cười chết mất." Thang Lâm ngăn cản Vưu Duyệt Thi lại.
Vưu Duyệt Thi:
"Cuối tuần ra ngoài cùng mình đi mua từ điển mới đi."
Được. Thang Lâm đồng ý.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, sau đó cúp máy, Thang Lâm tập trung vào học hành.
Thang Lâm giữ lời, cuối tuần ra ngoài cùng Vưu Duyệt Thi mua từ điển. Đi dạo một vòng, hai người ngồi xuống tại một nhà hàng.
Vưu Duyệt Thi than thở huấn luyện khổ cực, đi sớm về muộn, so với kỳ thi vào đại học còn đau khổ hơn.
Thang Lâm dựa lưng trên ghế, trong tay cầm một tách trà bưởi, lười biếng nói:
"Đúng vậy. So với thời điểm đó thì áp lực lớn hơn nhiều. Hơn nữa, khi học cấp 3 tớ không chuẩn bị chiến đấu vào đại học."
Cuối cùng Thang Lâm nói một câu rất đắc ý.
Vưu Duyệt Thi nhớ ra là Thang Lâm được mời đến học ở Trung Nhất. Cô ấy mắng yêu một câu:
"Là cậu giỏi! Hơn nữa, bây giờ cậu cảm nhận được chưa? Có chịu được không?"
Thang Lâm thở dài một hơi:
"Có điều ăn không tiêu. Thật khó chịu."
"Hơn nữa phòng phiên dịch cũng không có mấy người đàn ông." Vưu Duyệt Thi lại cảm thán.
Cậu muốn đàn ông? Thang Lâm chế nhạo:
"Làm gì có đàn ông nào đơn giản."
Vưu Duyệt Thi:
"Bây giờ chúng ta không có cơ hội tiếp xúc, cả ngày đều bận rộn. Không giống như lúc học đại học, thời gian rảnh rỗi rất nhiều."
Khi học đại học, Vưu Duyệt Thi có yêu đương, người con trai kia đối xử với cô ấy khá tốt, sau khi anh ta tốt nghiệp, hai người liền chia tay.
Thang Lâm cười khúc khích.
Vưu Duyệt Thi còn nói:
"Nói đến các bộ phận khác, có phó trưởng phòng ở Cục Quốc tế, quá đẹp trai luôn."
Thang Lâm nhíu mày, cầm chén trà uống một ngụm, vẻ ngoài của Tống Dịch đúng là đẹp, nếu không năm ấy cô cũng không thích anh, tới tận bây giờ.
Vả lại, sau hôm ấy, Thang Lâm không nhìn thấy Tống Dịch ở Bộ Ngoại giao, cũng không thấy anh chạy bộ ngang qua nhà cô, bởi vì mỗi ngày cô đều huấn luyện đến rã rời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!