Edit: Carrot – Beta: Cún
Tô Giang nói:
"Vâng, cảm ơn Tham tán Tống."
"Kỷ luật trong chuyến công tác cũng phải được tuân thủ." Tống Dịch nhắc nhở.
Thang Lâm vừa nghe thấy, liền bĩu môi, kỷ luật công tác? Có những gì ấy nhỉ? Khi Tô Giang nói
"Tôi và Thang Lâm nhất định sẽ tuân thủ kỷ luật công tác" thì Thang Lâm đang nghĩ về các điều khoản của nó, ví dụ như chú ý đến hình tượng nhân viên ngoại giao; luôn giữ điện thoại liên lạc thông suốt; còn có một điều nữa là, nếu người được cử đi không phải vợ chồng hoặc người yêu mà bất đắc dĩ phải ở lại qua đêm, thì phải đặt hai phòng.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thang Lâm cong lên.
"Bây giờ chúng ta đi tìm khách sạn nhé?" Giọng Tô Giang truyền đến.
Thang Lâm hoàn hồn, vẻ mặt tự nhiên gật đầu: Ừm.
Tô Giang lái xe vòng quanh Dương Khâu, Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lúc này trời còn sớm, nắng chói chang, nhưng nếu lái xe thêm bốn năm tiếng nữa về Cavô thì khi đến nơi trời sẽ tối.
Hơn nữa, đúng như Tô Giang nói, nếu xóc nảy thêm vài tiếng nữa, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Tô Giang lái xe vòng quanh Dương Khâu một lượt, chọn một khách sạn tương đương ba sao, sở dĩ nói là tương đương vì khách sạn không có gắn sao, nhưng nội thất bên trong được trang bị theo tiêu chuẩn ba sao. Đây đã là khách sạn tương đối tốt ở Dương Khâu.
Sau khi Thang Lâm và Tô Giang làm thủ tục nhận phòng, họ đi đến phòng.
Hai người mỗi người một phòng, hai phòng cạnh nhau.
"Lát nữa đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi cô." Tô Giang đứng ở cửa phòng mình, quay sang nói với Thang Lâm ở phòng bên cạnh.
Hai người ai về phòng nấy.
Thang Lâm vừa vào phòng liền ngã xuống giường. Từ Cavo đến Dương Khâu, cô đã chịu không ít khổ sở, may mà nỗi khổ này không uổng phí.
Cô xoa xoa eo, nghĩ rằng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Trời sắp tối thì Tô Giang đến gọi cô đi ăn cơm. Họ phải ăn nhanh một chút, vì sau khi trời tối nhà hàng sẽ đóng cửa, trên đường cũng không có ai đi lại. Tuy nhiên, không ở trong đại sứ quán, đồ ăn trong nhà hàng không hợp khẩu vị của Thang Lâm, Thang Lâm ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Tô Giang nói:
"Ở đây cũng không có bò beefstead, nếu có thì tốt rồi."
Nếu có bò beefstread thì Thang Lâm lại có thể ăn được.
"Thang Lâm, cô biết không? Không có đại sứ quán nào như chúng ta mà ba ngày hai bữa phải vận chuyển rau củ bằng đường hàng không cả."
Tô Giang đột nhiên nói.
Hả? Thang Lâm nhìn Tô Giang.
Tô Giang nói:
"Đại sứ quán cũng không thể làm như vậy, vì về lâu vêc dài, đây sẽ là một khoản chi phí không hề nhỏ."
Trước đó, Thang Lâm chưa từng nghĩ đến nhiều như vậy, vì trước đây cô vốn sống cuộc sống không lo cái ăn cái mặc, khi đến Sisby rồi, cuộc sống lại không bằng trước đây.
Nghe Tô Giang nhắc nhở như vậy, cô mới nhận ra điều này.
"Vậy rau củ mấy ngày nay…" cô do dự không nói hết câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!