Edit: Carrot – Beta: Cún
Tống Dịch tiếp tục nói:
"Nhưng mà không biết người Sisby có thích uống nước mơ chua không. Theo tôi được biết, trên thị trường Sisby không có bán ô mai."
Thang Lâm tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, trên thị trường không có bán ô mai. Thứ nhất, Sisby không sản xuất ô mai. Thứ hai, người Sisby thường không ăn ô mai. Nhưng cô không biết người Sisby không ăn ô mai là vì không thích, hay là vì đất nước này không có ô mai, cũng không có ô mai nhập khẩu.
Vậy nên, tôi tự hỏi liệu có ai muốn uống nước mơ chua đá lạnh được phục vụ vào ngày diễn ra sự kiện của đại sứ quán không.
Lý Lâm Phong trực tiếp nói:
"Chỉ sợ đến lúc đó không ai uống."
"Nhưng người tham gia hoạt động của đại sứ quán ngoài người Sisby ra, còn có đại sứ của các nước khác." Thang Lâm lại nói.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm và Lý Lâm Phong, lộ ra nụ cười hòa ái quen thuộc của anh:
"Cũng không đến nỗi không ai uống. Dù sao cho dù họ không uống, chúng ta vẫn có thể uống."
Lời này… Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch một cái, quay mặt đi cười.
Lý Lâm Phong trợn tròn mắt, không ngờ Tống Dịch lại nói như vậy. Anh nhìn về phía La Ngọc Quang, chờ đợi ý kiến của ông, nào ngờ ông ấy lại cười nói:
"Tham tán Tống nói có lý."
"Vậy là phải thêm nước mơ chua rồi?"
Lý Lâm Phong hỏi.
Thêm vào đi.
Thêm vào đi.
La Ngọc Quang và Tống Dịch đều nói.
Thế là, Lý Lâm Phong đành phải thêm nước mơ chua vào danh sách đồ uống của hoạt động đại sứ quán.
"Ngoài ra, trà của Trung Quốc chúng ta không thể thiếu." Tống Dịch lại nói.
Cái này không sai. Lý Lâm Phong nói.
Thang Lâm rất vui, dường như nước mơ chua đối với cô có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Tống Dịch cũng có lúc nhớ lại cảnh Thang Lâm đút anh uống nước mơ chua trong văn phòng của anh ngày hôm đó.Đại sứ quán đã hết ô mai để nấu nước mơ chua nên bọn họ phải mua thêm. Nhưng Sisby không có ô mai nên phải nhập khẩu từ Trung Quốc. Cần phải mua thêm một ít trà nữa nên Lý Lâm Phong giao nhiệm vụ mua ô mai và trà cho Tô Giang.
Tô Giang đã kiểm tra các nhà cung cấp trong nước và gọi điện cho họ để đặt hàng.
Ngoài đồ ăn thức uống, trong hoạt động của đại sứ quán còn có một số đồ trưng bày, ví dụ như đồ gốm sứ, dây kết Trung Quốc.
Dòng hàng của Sisby chậm, nên tuyến vận tải hàng hóa Trung Quốc đã khai thông trước đó liền phát huy tác dụng, tất cả những thứ cần thiết cho hoạt động của đại sứ quán, trong vòng hai ngày đã đến sân bay quốc tế Cavô. Tuy nhiên, hàng hóa trên máy bay chở hàng phải chờ hải quan kiểm tra.
Việc kiểm tra này kéo dài mấy ngày.
Còn hai ngày nữa là đến hoạt động của đại sứ quán, những thứ mà đại sứ quán cần đặt vẫn chưa thể lấy được. Tô Giang gọi điện thoại hỏi, mới biết hàng hóa còn chưa bắt đầu kiểm tra.
"Hiệu suất làm việc của người Sisby cũng quá thấp rồi." Tô Giang cau mày.
Thang Lâm chống hai tay lên bàn làm việc của Tô Giang, nhìn Tô Giang gọi điện thoại. Cô định cùng Tô Giang đến sân bay lấy hàng, nhưng hàng đã đến sân bay mấy ngày rồi vẫn không thể lấy được.
Nghe Tô Giang nói vậy, cô suy nghĩ rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!