Chương 45: Không làm nữa, có được không?

Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm hiểu ý của Tống Dịch khi anh nói

"một chuyến bay một tuần không phải là mục tiêu". Một chuyến bay mỗi tuần là không đủ, Tống Dịch hy vọng có thể mở thêm nhiều tuyến đường bay hơn với Sisby. Chưa đầy một tháng, mong ước của Tống Dịch đã thành hiện thực.

Số lượng các tuyến bay giữa Trung Quốc và Sisby đã dần tăng lên hơn 20 tuyến, bao gồm các tuyến bay giữa Trung Quốc và thành phố lớn thứ hai và thứ ba của Sisby. Ngay cả Tống Dịch cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.

Nguyên nhân là sau khi mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, một số người dân Sisby đã đến Trung Quốc và yêu thích nơi này. Sau khi trở về, họ đã phản hồi quan điểm của mình cho những người xung quanh. Sau đó, ngày càng nhiều người dân Sisby muốn đến thăm Trung Quốc.

Về mặt vận chuyển hàng hóa, các sản phẩm của Trung Quốc được vận chuyển trong một chuyến hàng rất phù hợp để người dân Sisby sử dụng. Sản phẩm Trung Quốc ngày càng được nhiều người ưa chuộng. Cần phải tăng gấp nhiều tuyến đường vận chuyển cả hành khách và hàng hóa.

Người chủ động đề xuất tăng số lượng đường bay giữa hai nước là Bộ trưởng Ngoại giao Jovan của Sisby. Đây chính xác là ý của Tống Dịch, vì thế ngày càng có nhiều tuyến bay được mở giữa hai nước.

Đại sứ York khi xem bản tin truyền hình đưa tin Sisby và Trung Quốc lại tăng thêm một tuyến đường bay, ông đã cau mày rất sâu. Hiện nay, số lượng và quy mô các đường bay giữa Sisbg và Trung Quốc đã vượt qua York. Về điểm này, York đã không còn giữ được ưu thế nữa.

Tại Đại sứ quán Trung Quốc, Tô Giang nói với Thang Lâm:

"Thấy lại có thêm một đường bay nữa được khai trương, tôi cảm thấy như một tên lửa lại được phóng thành công lần nữa vậy!"

Thang Lâm không nhịn được cười:

"Anh cũng quá cường điệu rồi."

Tô Giang cảm thán:

"Về mặt chiến lược thì Sisby thân thiết với York, trong tình huống như vậy, việc chúng ta vượt qua York về mặt vận tải hàng không là rất khó. Hơn nữa, đại sứ quán của chúng ta chính thức thành lập còn chưa đầy một tháng nữa."

Thang Lâm chợt nhận ra.

Cô ở Cavô đã gần hai tháng, nhưng đại sứ quán chính thức thành lập còn chưa đầy một tháng. Lúc đầu vì chuyện ăn uống mà cô thậm chí cảm thấy như sống trong địa ngục, giờ thì không còn phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa.

Ngoài việc vận chuyển trực tiếp rau củ bằng đường hàng không, họ còn có thể mua được đồ ăn Trung Quốc chính gốc tại Cavô. Bởi vì hai ngày trước, khi Thang Lâm và Tô Giang ra ngoài làm việc, họ đã phát hiện ra một siêu thị bán đồ ăn Trung Quốc.

Mặc dù các mặt hàng trong siêu thị không đầy đủ, nhưng như vậy đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Tuy nhiên, khi Thang Lâm nhìn Tống Dịch, anh lại có vẻ mặt bình thường, đang cùng La Ngọc Quang bàn công việc chính sự trong văn phòng, nói chuyện cả buổi.

Cô nghĩ, Tống Dịch và La Ngọc Quang phụ trách các công việc trong đại sứ quán, không chỉ làm một việc duy nhất, việc thông thương đường hàng không đã đến mức này rồi, còn rất nhiều việc khác phải làm.Thang Lâm nhận được email của Vưu Duyệt Thi, vì công việc, hai người thường rất ít liên lạc. Lần cuối cùng họ liên lạc là khi cả hai vừa đến nước sở tại.

Trong email lần này, Vưu Duyệt Thi đề cập đến một số công việc và cuộc sống ở nước ngoài, tất nhiên những công việc được nhắc đến đều không liên quan đến bảo mật. Vưu Duyệt Thi rất được đại sứ ở nơi cô công tác trọng dụng, cô nói với Thang Lâm rằng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thực sự rất giỏi.

Tuy nhiên, Vưu Duyệt Thi nói cô rất nhớ nhà. Cuối email còn đề cập một câu,

"Không ngờ Phạm Gia Lương cũng ở đây, không biết anh ta đến đây làm gì".

Thang Lâm trả lời email của Vưu Duyệt Thi, nói rằng những người có thể vào được bộ phận phiên dịch đều là những người tài năng hiếm có,

"cậu giỏi là đương nhiên rồi".

Cô cũng viết về một số tình hình của mình ở Sisby.

"Đại sứ quán ở Sisby vừa mới thành lập, người dân ở đây không hiểu biết nhiều về nước ta, mọi thứ đều mới chỉ bắt đầu, bên cạnh đó còn có một số trở ngại.

Tuy nhiên, việc đầu tiên đã làm rất thành công, được nhìn thấy ngày càng có nhiều đường bay giữa hai nước, cũng như sự trao đổi hàng hóa ngày càng tăng lên, cảm thấy rất thành tựu.

Tớ nghĩ, những trở ngại sau này sẽ ngày càng ít đi."

Thang Lâm còn viết về việc trước đây cô không quen với đồ ăn ở Sisby. Vì chuyện này mà lần đầu tiên cô nhắc đến Tống Dịch với Vưu Duyệt Thi. Chuyện Tống Dịch đã thức đêm nhờ người vận chuyển rau củ bằng đường hàng không sau khi cô ngất xỉu, cô không thể không kể với người bạn thân nhất của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!