Chương 44: Có thơm không?

Edit: Carrot – Beta: Cún

Sự thay đổi đột ngột này khiến Thang Lâm giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã có thứ gì đó mềm mềm chui vào miệng cô. Đầu óc Thang Lâm nổ ầm một tiếng.

Cô ra sức đẩy lồ ng ngực trước mặt, nhưng lồ ng ngực đó cứng rắn như một bức tường, cô gần như dùng hết sức lực để đẩy mà bức tường đó vẫn không hề nhúc nhích. Cô dùng răng cắn anh, nhưng anh lại hôn sâu hơn, đầu lưỡi cô bị anh quấn chặt không buông. Sau vài tiếng ưm ưm, cô đành phải ngừng phản kháng.

Mưa lớn trút xuống, rơi trên mặt mát lạnh, hơi thở giữa môi răng vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt, đó là một cảm giác mà Thang Lâm chưa từng trải qua, tuyệt diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cô sớm đã không muốn phản kháng nữa thế là cô liền đắm chìm trong đó.

Mưa lớn khiến Thang Lâm không mở được mắt, cô nhắm mắt lại, và cảm giác này trở nên rõ ràng nhất, tuyệt vời nhất.

Trong rừng điều, không có ai khác, tiếng mưa ào ào khiến khu rừng trở nên yên tĩnh hơn. Còn Thang Lâm thì ngay cả tiếng mưa cũng không nghe thấy, tất cả giác quan của cô đều dồn vào giữa môi răng đó, trái tim cô bị gảy lên từng hồi.

Không biết qua bao lâu, Tống Dịch cuối cùng cũng buông cô ra. Thang Lâm lại cảm thấy vẫn còn chưa đã. Tim cô đập thình thịch, đôi mắt từ từ mở ra, mơ màng nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch cúi đầu, đối diện bốn mắt với Thang Lâm, khóe miệng anh hơi cong lên. Thang Lâm mím môi, đôi môi đỏ mọng đó càng trở nên kiều diễm động lòng người hơn so với bình thường.

"Anh đang làm gì vậy?"

Giọng Thang Lâm mang theo một chút khàn khàn.

Tống Dịch nói:

"Không phải vì mối quan hệ của hai gia đình mới hôn em."

Vậy là vì cái gì? Thang Lâm nhướng mày.

Tống Dịch ghé môi vào tai cô, nhẹ nhàng nói:

"Anh quả thật là thích em."

Tim Thang Lâm đập nhanh hơn.

Chuyện từ khi nào? Thang Lâm hỏi.

Không rõ.

Khóe miệng Thang Lâm nhếch lên, nghiêng đầu nhìn anh, lại nói:

"Thì ra anh thích tôi? Nhưng tôi không thích anh."

Tống Dịch nheo mắt lại.

"Bây giờ xin anh buông tôi ra." Thang Lâm ngẩng cằm lên nói.

Tống Dịch dường như không ngờ Thang Lâm lại nói như vậy, câu trả lời của cô mâu thuẫn với hành vi trước đó của cô.

Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới buông cô ra.

"Tuy nhiên, kỹ thuật hôn của Tham tán Tống rất điêu luyện, không biết đã hôn bao nhiêu người phụ nữ rồi?" Thang Lâm đứng dậy, chân trần đứng trước mặt Tống Dịch.

Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, không trả lời, đi nhặt đôi giày bị cô đá bay.

Đợi đến khi Tống Dịch nhặt giày của Thang Lâm về đặt trước mặt Thang Lâm, Thang Lâm cũng không đi giày nữa, bởi vì đôi chân nhỏ nhắn của cô đã dính đầy bùn đất. Cô thậm chí còn cởi nốt chiếc giày còn lại. Sau đó xách đôi giày lên rồi quay người bỏ đi.

Tống Dịch lặng lẽ đi theo sau cô.

Thang Lâm vừa đi vừa nghĩ về nụ hôn vừa rồi của Tống Dịch, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Cuối cùng cô cũng từ chối anh một lần rồi. Hơn nữa anh chỉ nói thích cô, cô sẽ không vì anh vừa nói một câu mà đã quên hết thù cũ, cô muốn nhiều hơn thế.

Nhất thời, trong lòng cô đã nảy ra rất nhiều ý đồ xấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!