Chương 42: Mỗi ngày

Edit: Carrot – Beta: Cún

Trần Đình Đình và La Ngọc Quang lại không biết chuyện Thang Lâm bị ngất, nghe Tô Giang nói vậy thì đều kinh ngạc. La Ngọc Quang thậm chí còn hỏi ngọn ngành, Tô Giang liền kể lại toàn bộ sự việc.

La Ngọc Quang và Trần Đình Đình chợt hiểu ra.

"Vậy thì quả thật là chúng ta đang được hưởng lây từ Thang Lâm rồi." La Ngọc Quang cười nói.

Ánh mắt của Thang Lâm thu lại từ trên người Tống Dịch, vội vàng cười nói:

"Đại sứ La, sao ngay cả ông cũng nói như vậy?"

La Ngọc Quang cười ha hả.

Ông nói:

"Nhưng mà, từ chiều tối hôm qua đến bây giờ, chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trong một thời gian ngắn như vậy mà tham tán Tống có thể kiếm được những món rau này đúng là không dễ dàng gì."

Trần Đình Đình gật đầu:

"Đúng vậy, cho dù là nhờ người mang hộ cũng rất khó. Chuyện này trước đây được gọi là"tốc độ khẩn cấp 800m

", ngựa chạy nhanh như bay đấy!"

Sự so sánh của Trần Đình Đình khiến mọi người đều cười ha hả. Đương nhiên, ý của mọi người thực ra là vì trước đó có chuyện Thang Lâm bị ngất, sau đó mới có chuyện tham tán Tống thấu hiểu cho mọi người, nghĩ cách để mọi người được ăn món ăn chính gốc Trung Quốc mà đã lâu không được ăn, chứ họ không nghĩ đến những chuyện khác.

Chỉ là, cái

"tốc độ khẩn cấp 800m" này thì không biết giải thích thế nào, là muốn mọi người đều có thể ăn được món ăn Trung Quốc mà mình mong nhớ trong thời gian sớm nhất sao?

Mà khóe miệng Thang Lâm không kìm lòng được mà cong lên, chẳng phải anh cho rằng cô không chịu được khổ sao? Chẳng phải nói là trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải có khả năng thích ứng phi thường sao?

Bây giờ lại vì sao mà nghĩ mọi cách để kiếm được những món rau này?

"Đi đưa cho đầu bếp Hoàng! Đưa cho đầu bếp Hoàng!" Tô Giang không thể chờ đợi mà đưa thùng thức ăn đến nhà ăn.

La Ngọc Quang và Trần Đình Đình trên mặt nở nụ cười, mỗi người trở về vị trí của mình làm việc. Thang Lâm lại ngẩng đầu lên, trên ban công tầng ba của tòa nhà văn phòng đã không còn bóng dáng của Tống Dịch. Cô thu hồi tầm mắt, cũng trở về văn phòng của mình.

Vào bữa trưa, tất cả các món ăn trong căng tin đều là đồ ăn Trung Quốc. Tuy rằng đồ ăn do đầu bếp Hoàng nấu không ngon bằng đồ ăn mà Thang Lâm thường ăn, nhưng cũng rất ngon rồi. Mọi người đều cảm thấy, lâu ngày không được ăn đồ ăn Trung Quốc quả thực không dễ dàng.

Thang Lâm thậm chí còn ăn hết hai bát cơm lớn.

Sau bữa trưa, có thể trở về căn hộ để nghỉ trưa. Chỉ cần không có việc gì gấp thì Thang Lâm sẽ về ngủ. Nhưng lần này, tuy không có việc gì gấp nhưng cô không về căn hộ, mà lên phòng nghỉ ngơi trên tầng ba của khu văn phòng.

Phòng nghỉ này nằm cạnh văn phòng của Tống Dịch, lúc này anh đang ở trong văn phòng. Lúc Thang Lâm đi ngang qua thì liếc nhìn một cái, thấy Tống Dịch đang cúi đầu viết cái gì đó.

Thang Lâm ngồi trong phòng nghỉ một lát, rồi đứng dậy đi đến máy pha cà phê để pha cà phê. Cô pha hai ly, đợi khi cà phê pha xong, cô bưng hai ly cà phê đó đi đến trước cửa văn phòng của Tống Dịch.

Hai tay cô không rảnh, thế là cô hắng giọng, ho một tiếng.

Tống Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thang Lâm, nói một tiếng mời vào.

Thang Lâm đi vào văn phòng, đến trước mặt Tống Dịch, đặt một trong hai ly cà phê lên bàn làm việc của Tống Dịch, nói:

"Mời tham tán Tống uống."

Thang Lâm bưng ly cà phê của mình, nghiêng người dựa vào bàn làm việc của Tống Dịch, hỏi:

"Tại anh lại tìm mua mấy loại thức ăn đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!