Edit: Carrot – Beta: Cún
"Không nghe rõ thì thôi vậy." Tống Dịch nói.
Thang Lâm lại hỏi: Bế như thế nào?
Rất hiển nhiên, vừa nãy cô đã nghe rõ ràng rồi nhưng lại cố ý nói là không nghe rõ, muốn anh nói lại lần nữa.
Mà Tống Dịch tuy là xuất phát từ tình huống bất ngờ nên mới bế Thang Lâm từ văn phòng lên xe, sau đó lại bế cô từ trên xe vào bệnh viện, nhưng câu hỏi như vậy trong đêm tối yên tĩnh như thế lại khiến hành động không có tạp niệm cũng trở nên có ý nghĩa khác.
Qua bóng tối, Tống Dịch cũng có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ ngẩng cao đầu của Thang Lâm.
Anh từ từ đi đến trước mặt Thang Lâm, dừng lại.
Thang Lâm trong bóng đêm nhướng mày nhìn Tống Dịch. Tống Dịch cúi người, đột nhiên bế ngang Thang Lâm lên, xoay người đi về chỗ đậu xe. Thang Lâm kinh ngạc đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
"Tham tán Tống bế như vậy sao?" Cô giả bộ trấn định hỏi.
Đồng thời, để cho tư thế trong ngực Tống Dịch thoải mái hơn, hai tay cô tự nhiên vòng qua cổ anh.
Bước chân của Tống Dịch chậm lại một nhịp, anh cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói:
"Ừm. Cứ như vậy mà bế vào bệnh viện như bế lợn vậy."
Cuối câu, khóe miệng anh còn mỉm cười: Hài lòng chưa?
Hai chân của Thang Lâm đá nhẹ trong không khí: Anh nói cái gì?
Tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Tống Dịch lại nói:
"Cô bất tỉnh nhân sự rồi, chẳng lẽ muốn tôi kéo lê cô vào bệnh viện sao? Nếu để bố tôi và bố cô biết thì không xong rồi."
Anh đang giải thích hành động ôm cô của mình.
Cảm giác tim đập loạn nhịp đột nhiên tan biến bởi câu nói này của anh. Thang Lâm khẽ hừ một tiếng, thì ra vì bố của bọn họ mà anh mới đưa cô vào bệnh viện? Lời này của anh khiến cô rất khó chịu.
Cô quay đầu lại cắn vào ngực anh một cái.
Thân thể của Tống Dịch cứng đờ, dừng bước.
Lúc này Thang Lâm mới phản ứng lại là mình đã cắn vào chỗ nào. Vừa nãy đến giây phút cuối cùng cô vẫn không nỡ ra tay tàn nhẫn, vì vậy lực cắn không lớn. Mà hành động này khiến cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tống Dịch.
Trong đêm tối, vẻ mặt của Tống Dịch không nhìn rõ.
Tống Dịch lập tức lại bước đi, im lặng không nói gì.
Anh im lặng như vậy, Thang Lâm đột nhiên muốn nhìn thấy vẻ thất lễ của anh, thế là ngẩng đầu nhìn anh nói: Nhỏ quá.
Tống Dịch lại cúi đầu xuống, lần này Thang Lâm thấy anh trừng cô, nhưng cũng không nói gì. Anh tăng tốc, ôm Thang Lâm đi mấy bước đã đến bên cạnh xe, rồi mở cửa xe đặt cô vào ghế sau, cũng chính là cái ghế phía sau ghế lái.
Sau đó, Tống Dịch lên xe, khởi động xe, xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Thang Lâm nhìn bóng lưng của Tống Dịch, cô nheo mắt lại, anh lại đặt cô ở ghế sau?
Sau khi Cavô về đêm thì trên đường không có đèn đường, vì mọi người đã quen với việc trời vừa tối là ngủ hoặc không ra ngoài, cũng là vì cơ sở vật chất đường xá không hoàn thiện và thiếu thốn tài nguyên, thỉnh thoảng lại bị cúp điện.
Vì vậy Tống Dịch chỉ có đèn xe chiếu sáng, nhưng mở đèn xe lên thì tầm nhìn cũng không được tốt. Để không làm phân tâm việc lái xe của Tống Dịch, Thang Lâm cũng không nói gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!