Edit: Carrot – Beta: Cún
Khi Tống Dịch bảo Thang Lâm dẫn anh đến chợ hoa, anh đã đi đường vòng, đại khái xem tình hình ở Cavô một chút, anh không cần định vị cũng biết chỗ nào có bệnh viện, cũng như đường đi như thế nào. Mà bệnh viện gần đại sứ quán nhất lại ở cách đó hơn hai mươi cây số.
May mà lần này không gặp phải tình trạng kẹt xe như lần đi chợ hoa, đèn giao thông ở Cavô cũng rất ít, Tống Dịch lái xe một mạch, chưa đến mười phút đã đến bệnh viện.
Lúc này trời đã tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét của bệnh viện và dòng chữ Phòng khám được viết bằng chữ đỏ. Bởi vì ở Cavô, ngoài cấp cứu, bác sĩ chỉ làm việc vào buổi sáng, bắt đầu từ buổi chiều là không làm nữa.
Đến buổi tối, chỉ có khoa cấp cứu có bác sĩ, bệnh viện chỉ bật một số ít đèn, ánh sáng rất tối.
Tống Dịch dừng xe, nhanh chóng rút chìa khóa xe ra, sau đó ôm Thang Lâm vội vàng chạy về phía cổng bệnh viện.
Tống Dịch ôm Thang Lâm chạy vào bệnh viện, đăng ký cấp cứu, rồi theo mũi tên chỉ dẫn đến phòng cấp cứu.
Ban ngày người trong bệnh viện đã ít rồi, đến buổi tối lại càng như vậy. Đến khoa cấp cứu, không có một ai, kể cả bác sĩ. Tống Dịch nhíu mày, tìm xung quanh một vòng, vẫn không thấy bác sĩ, cũng không thấy y tá. Anh đành phải ôm Thang Lâm chạy về quầy đăng ký hỏi.
Nhân viên đăng ký nghe xong thì bảo anh có lẽ phải đợi một lát, bác sĩ có lẽ đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, cô ấy sẽ gọi điện hỏi xem sao.
Việc quản lý bệnh viện ở Cavô không được chặt chẽ lắm. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Tống Dịch đợi nhân viên đăng ký gọi điện xong thì lại ôm Thang Lâm đ ến phòng cấp cứu. Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu có hai chiếc ghế dài, Tống Dịch ôm Thang Lâm ngồi xuống chờ trên một trong hai chiếc ghế dài đó.
Bên trong bệnh viện rất yên tĩnh, Tống Dịch cúi đầu nhìn người trong ngực, cô nhắm chặt hai mắt, trên mặt không có chút máu nào. Cô gầy hơn nhiều so với những gì anh nhớ, cằm cũng nhọn hơn một chút. Lúc anh ôm cô thì mới kinh ngạc nhận ra cân nặng của cô lại nhẹ đến vậy.
Trong hơn một tháng ở Cavô vừa qua, cô đều không ăn uống gì đàng hoàng.
Một lát sau, anh lại ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng của bác sĩ, bác sĩ vẫn chưa đến. Anh nhíu chặt mày, nếu bệnh tình nghiêm trọng, bác sĩ lại chậm trễ như vậy, chẳng phải là sẽ có chuyện lớn sao? Trong lòng Tống Dịch lo lắng khôn nguôi, mỗi giây trôi qua anh lại thêm một phần lo lắng.
Anh là người có thể nhẫn nại và luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này trong lòng anh lại bồn chồn không yên.
Năm phút trôi qua, bác sĩ ngáp dài, dụi mắt đi đến.
Mời vào. Bác sĩ quay đầu nói với Tống Dịch, nói xong lại ngáp một cái.
Tống Dịch đi theo sau bác sĩ vào phòng cấp cứu, không đợi bác sĩ hỏi anh đã nói:
"Cô ấy đột nhiên bị ngất, từ lúc ngất đến giờ đã gần một tiếng rồi."
Bác sĩ nhìn Thang Lâm một cái, Tống Dịch lại nói:
"Cô ấy hơn một tháng nay không ăn uống gì nhiều."
Bác sĩ hỏi Thang Lâm trước khi ngất còn có triệu chứng gì không, Tống Dịch trả lời Không có, sau đó bác sĩ vừa hỏi thêm vài câu hỏi khác vừa kiểm tra.
Cuối cùng đi đến kết luận, Thang Lâm quả thật là ngất vì không ăn uống gì suốt nhiều ngày, nên phải truyền dịch.
Phòng bệnh rất đơn sơ, Thang Lâm nằm trên giường bệnh, một y tá đang tiêm và truyền dịch cho Thang Lâm. Y tá tiêm mấy lần đều không đúng vị trí.
Mỗi lần y tá tiêm một mũi, Tống Dịch đều nhíu mày một cái, cuối cùng y tá vẻ mặt áy náy nói:
"Thưa anh, xin lỗi, tôi đổi tay khác để tiêm cho cô ấy."
Tống Dịch vẻ mặt nghiêm nghị.
Y tá trực ban chỉ có một người, ngay cả đổi người cũng không thể.
May mà sau khi đổi tay khác thì y tá cuối cùng cũng đã tiêm đúng chỗ.
Thang Lâm bắt đầu truyền dịch, Tống Dịch ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ trước giường bệnh, hai tay vịn vào hai bên thành ghế, hai mắt nhìn người trên giường bệnh. Lúc này cô không có chút sinh khí nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!