Edit & beta: Carrot
Tống Dịch dừng ánh mắt ở cái tên Thang Lâm một hồi lâu, không nghĩ tới cô thật sự vào được phòng phiên dịch. Anh nhớ tới lời thề son sắt ngày đó liền nở nụ cười.
Thế nào? Đỗ Nam Phong đứng một bên hỏi.
Tống Dịch đem danh sách kia trả lại cho Đỗ Nam Phong, nói:
"Cậu mang danh sách này tới đây làm gì? Đã là phó trưởng phòng rồi mà không đứng đắn gì cả."
Đỗ Nam Phong vừa từ nước ngoài trở về không lâu, thời điểm còn ở nước ngoài chỉ là nhân viên, quay về đã lên tới phó trưởng phòng, coi như cũng cùng cấp bậc với Tống Dịch, chẳng qua Tống Dịch là phó trưởng phòng.
Đỗ Nam Phong ném cho Tống Dịch một ánh mắt thật không hiểu nổi, sau đó nói:
"Cục của chúng ta nhiều đàn ông độc thân, vì bọn họ, giải quyết một chút cũng là chuyện tốt."
Tống Dịch cười:
"Còn không phải là vì cậu?"
"Này trên đây nhiều người như vậy, đương nhiên không phải vì mình mình."
Với những chuyện này, Tống Dịch không hề có hứng thú, cũng không có tâm tư trò chuyện với Đỗ Nam Phong, anh nói:
"Được lắm, mình phải đi rồi, nếu không lát nữa tắc đường mất."
Đỗ Nam Phong cất danh sách đi, cùng Tống Dịch đi thang máy xuống dưới. Hai người nhanh chóng đến bãi đỗ xe.
Tống Dịch lái xe về nhà.
Ngôi nhà này là tiền của anh bỏ ra mua. Bố mẹ anh ly dị khi anh mười tuổi, trước kia bố anh ở nước ngoài, anh sống cùng ông nội, bên cạnh là Thang Lâm sống cùng bà nội. Sau này học đại học, cũng vì thế mà rất ít gặp mặt Thang Lâm. Sau khi vào Bộ Ngoại giao, anh mua nhà cách Bộ Ngoại giao không xa.
Anh sống một mình.
Bình thường Tống Dịch không nấu ăn, ở trường đại học có căn tin, ở Bộ Ngoại giao cũng có căn tin, ở nước ngoài bao nhiêu ngày đều có cơm ba bữa, không cần anh nấu cơm. Sau khi ăn xong, Tống Dịch vất hộp cơm vào thùng rác. Anh đang thu tay lại thì có tiếng chuông điện thoại.
Đưa tay vào túi quần lấy điện thoại, gọi một tiếng bố.
Bố Tống không hỏi Tống Dịch đã ăn cơm chưa mà lại nói:
"Bố nghe chú Thang nói Thang Lâm vào làm việc ở Phòng phiên dịch, các con đã gặp nhau chưa?"
Gặp rồi.
Tống Dịch suy nghĩ về hoàn cảnh hai người gặp nhau lúc chiều, tuy rằng anh không nhận ra Thang Lâm nhưng cũng coi như là đã gặp mặt.
"Con bé mới vào Phòng phiên dịch, con phải để ý con bé đấy."
Tống Dịch đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cầm di động nói:
"Đại sứ Tống, bố biết con chưa bao giờ chiếu cố người khác. Vào được Phòng phiên dịch, hết thảy cũng là dựa vào năng lực của cô ấy."
Bố Tống đang làm đại sứ quán của Trung Quốc ở nước Ý.
Bố Tống cười mắng:
"Nhóc con, bố còn không hiểu con sao. Cho tới bây giờ bố luôn coi Thang Lâm như con gái, con bé là hòn ngọc quý trên tay chú Thang, con cũng đừng tuyệt tình quá."
Tống Dịch nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!