Edit: Carrot – Beta: Cún
Thân thể của Tống Dịch cứng đờ, anh cúi đầu nhìn người đột nhiên lao vào lòng ôm lấy eo mình.
Thang Lâm cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như vậy. Sau khi phản ứng lại tư thế hiện tại của mình, cô liền lập tức rút tay ra khỏi eo của Tống Dịch, luống cuống lùi người về phía sau, ngồi ngay ngắn lại.
Sau đó cô khẽ ho một tiếng, vẻ mặt trấn định nói: Tôi không cố ý.
Không nghe thấy Tống Dịch trả lời, Thang Lâm lén nhìn sắc mặt của Tống Dịch. Từ trên mặt của Tống Dịch không nhìn ra được gì khác thường, Thang Lâm lại lặng lẽ quay mặt đi.
Một lúc sau, Tống Dịch nhàn nhạt ừm một tiếng.
Thang Lâm cúi đầu, trong tay cô là chiếc cà vạt vừa kéo xuống từ cổ của Tống Dịch, cô bắt đầu từ từ quấn chiếc cà vạt đó lên tay, rồi lại tháo ra, rồi lại chậm rãi quấn vào. Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Tư thế vừa rồi của cô thật là lúng túng mà lại khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Eo của anh thật sự rắn chắc, sờ vào rất thoải mái, không, ôm rất thoải mái. Nếu cứ ôm như vậy mãi thì tốt rồi.
Thang Lâm không kìm lòng được mà cong môi lên, suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cà vạt của tôi.
Giọng nói của Tống Dịch đột nhiên vang lên. Thang Lâm có cảm giác như làm chuyện gì đó có lỗi, tim của cô đập nhanh hơn rất nhiều, cô có thể nghe rõ tiếng thình thịch.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn trấn định, nhanh chóng tháo chiếc cà vạt đang quấn trên tay ra, sau đó dùng sức ném về phía Tống Dịch, còn không đổi sắc mặt mà nói: Của anh đây.
Cà vạt bị ném vào ngực Tống Dịch, Tống Dịch đưa tay bắt lấy, cúi đầu nhìn chiếc cà vạt bị hành hạ đến tả tơi, im lặng bỏ nó vào túi quần.
Những chiếc xe phía trước vẫn chưa di chuyển, ở Cavô rất ít khi có tắc đường, không biết vì sao đoạn đường này hôm nay lại như vậy.
Trong xe yên tĩnh đến lạ thường, cả hai nhất thời đều không tìm thấy chuyện gì để nói.
Uống nước không? Một lúc sau, Tống Dịch hỏi.
Thời tiết nóng nực, dễ bị khát nước.
Thang Lâm nói: Có.
Tống Dịch mở cửa xe bước xuống, lấy hai chai nước từ cốp xe, rồi vặn lỏng nắp một trong hai chai rồi đưa cho Thang Lâm.
Cảm ơn. Thang Lâm nhận lấy, vặn hoàn toàn nắp chai rồi ngửa cổ uống một ngụm.
Vẻ mặt và giọng điệu của Tống Dịch đều bình tĩnh và điềm nhiên. Mà Thang Lâm nhìn Tống Dịch như vậy trong lòng lại vô cớ cảm thấy khó chịu.
Cứ như là cho dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào với cô thì anh cũng không có một chút dao động cảm xúc nào vậy.
"Tôi muốn uống đồ lạnh."
Thang Lâm nói.
Tống Dịch: Bây giờ không có.
"Bây giờ tôi muốn uống." Thang Lâm nói.
Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, chậm rãi nhả ra hai chữ: Nhịn đi.
Thang Lâm nói:
"Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy mà."
Tống Dịch dường như không để ý, anh ngẩng đầu lên, quan sát những chiếc xe phía trước qua kính chắn gió, luôn chuẩn bị khởi động xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!