Chương 31: Bực mình nhưng tim đập thình thịch

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tống Dịch đưa tay lên khóe miệng, nhẹ nhàng lau đi sợi tơ bồ công anh rơi ở đó.

Anh cúi đầu nhìn Thang Lâm.

Ánh mắt anh rất nhạt, nhưng trong mắt lại như đọng lại một chút ý cười. Biểu cảm đó khiến người ta có cảm giác khó tả. Ánh mắt Thang Lâm lóe lên, tim lại đập nhanh hơn một chút, cô không khỏi nghĩ thầm, không biết anh cười cái gì, có gì đáng cười.

Thang Lâm ném cây bồ công anh trụi lủi mà cô đã thổi xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên, không chút dấu vết che giấu nhịp tim:

"Phó trưởng phòng Tống cũng về rồi ạ? Còn đến thăm nơi ở tồi tàn của tôi, thật sự rất bất ngờ."

Nơi ở tồi tàn sao?

Tống Dịch đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã nhìn Thang Lâm:

"Hiếm khi không có việc gì vướng bận, nên về đây xem một chút. Mà chỗ em lại không đóng cửa."

Thang Lâm nghĩ đến việc hơn nửa năm nay không thấy bóng dáng anh, mấy ngày trước anh còn ở Junkers đang có bạo loạn, biết anh hiếm khi rảnh rỗi. Tuy nhiên, việc anh trở lại đây thật sự khiến cô ngạc nhiên, lại thật sự vui mừng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói:

"Chỗ tôi không đóng cửa, nên phó trưởng phòng Tống đã vào à? Người khác đâu có vào được."

Thang Lâm lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Tống Dịch, lúc này ánh mắt Tống Dịch sâu thẳm.

Anh cười mắng một câu: Lắm chuyện. Trái tim Thang Lâm đang đập nhanh càng thêm mạnh mẽ.

"Hơn nửa năm nay thế nào rồi?" Tống Dịch lại hỏi.

Thang Lâm buột miệng nói: Rất tốt ạ.

Tống Dịch cẩn thận đánh giá Thang Lâm, gật đầu: Có vẻ không tệ.

Đột nhiên nhìn cô như vậy là sao? Quan tâm sao? Anh có sự thay đổi này từ bao giờ vậy?

Thang Lâm trừng mắt nhìn anh, nói:

"Đương nhiên là tôi sống không tệ rồi."

Chỉ là câu nói này có chút không thật lòng, hơn nửa năm nay cô thỉnh thoảng lại nhớ đến anh, bất kể là trong mơ hay khi tỉnh táo. Cứ hễ có quốc gia hay khu vực nào xảy ra hỗn loạn, cô lại lo lắng anh đang ở những nơi đó, lần này vụ Junkers cũng là như vậy.

Thang Lâm không để ý lắm.

Nhưng ngay sau đó cô lại hỏi:

"Ở Junkers, rốt cuộc loạn đến mức nào?"

Cô đã từng lo lắng như vậy, sau khi biết anh bình an trở về Bộ ngoại giao cô mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh đứng trước mắt cô, cô mới thật sự yên lòng.

Nhưng cô vẫn muốn biết những gì anh đã tự mình trải qua ở Junkers, muốn biết hoàn cảnh lúc đó của anh.

Tống Dịch thấy cô đầy mong đợi, chậm rãi nói: "Đập phá cướp bóc đốt phá. Rất nhiều cửa hàng, nhà máy bị ảnh hưởng, bảng hiệu bị tháo xuống tùy tiện giẫm đạp, nhiều nơi tan hoang, nhiều chỗ chìm trong biển lửa.

Những người không kịp chạy bị đánh đập, không ít người bị thương nặng, còn có một số người không may thiệt mạng. Sau này bệnh viện cũng không tránh khỏi.

"Thang Lâm cảm thấy rất kinh khủng, cô nín thở, lắng nghe Tống Dịch kể, trong đầu hiện ra những hình ảnh bạo loạn ở Junkers."Anh luôn ở trong tổng lãnh sự quán sao?

"Thang Lâm hỏi Tống Dịch. Tống Dịch gật đầu:"Ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!