Chương 3: Tiểu Thang?

Edit: Cún – beta: Carrot

Thang Lâm vào phòng pha trà. Cô lấy một cái ly, bỏ lá trà vào, sau đó rót nước sôi. Một bên cô rót nước một bên nghĩ ngợi chức vị hiện tại của Tống Dịch ở Bộ Ngoại giao.

Vừa rồi Tống Dịch gọi người đàn ông trung niên kia là Cục trưởng Triệu, nói như vậy người đàn ông đó chính là Cục trưởng Triệu của Cục quốc tế.

Từ nhỏ Tống Dịch đã muốn làm việc ở Bộ Ngoại giao, cô cũng biết anh nhất định sẽ làm được, cho nên sau khi thổ lộ thất bại mới có lời thề son sắt nhất định sẽ gặp anh ở tại nơi này.

Sau đó thì nghe bố nói Tống Dịch ở Cụ quốc tế, vẫn là một người vô danh tiểu tốt, không có địa vị và chức vụ, không biết vài năm gần đây đã có thay đổi gì chưa. Bố ở nước ngoài, bận rộn cả ngày, lại chênh lệch giờ giấc, cô và bố liên lạc không nhiều.

Trước kia khi hai người nói chuyện không nhắc tới Tống Dịch, tối hôm qua bố cô gọi điện thoại nhắc tới Tống Dịch, cũng không hỏi chức vụ và địa vị của anh ở Cục Quốc tế. Đoán mãi không được, Thang Lâm lại đoán xem có phải bọn họ tới hỏi Trưởng phòng Thẩm tìm phiên dịch viên không?

Thang Lâm mải nghĩ ngợi, nước sôi trong cốc đã đầy từ lúc nào, nước tràn ra làm bỏng tay, cô nhỏ giọng a một tiếng, bỏ bình nước sôi xuống, sau đó mang ly trà ra ngoài.

Cô bưng ly trà vào phòng huấn luyện, ánh mắt Tống Dịch và Cục trưởng Triệu dán chặt trên người cô. Bọn họ có hai người, Tống Dịch chỉ bảo cô pha một ly trà, nhưng cô lại không biết ly trà này là cho ai.

Tống Dịch vươn tay, định cầm lấy ly trà, Thang Lâm liền đặt ly trà chỗ Cục trưởng Triệu.

Cảm ơn. Cục trưởng Triệu gật đầu với Thang Lâm.

Thang Lâm cười nói: Không có gì ạ.

Sau đó, Thang Lâm đứng một bên. Cô nghĩ bụng, vừa rồi Tống Dịch đưa tay ra thật đúng lúc, không làm cho cô biến thành đứa ngốc đứng ngây ngô ở đó không biết làm thế nào.

"Chào cô, xin hỏi chúng ta xưng hô thế nào?"

Tống Dịch lại hỏi Thang Lâm.

Thang Lâm cười lạnh, quả nhiên anh không nhận ra cô, hay là nói anh không nhớ cô? Cô không nghĩ đến việc trả lời anh vấn đề này, nhưng nơi này không chỉ có hai người, bởi vậy cô áp chế lại lửa giận trong lòng, mỉm cười: Tôi họ Thang.

Tống Dịch dừng ánh mắt trên người Thang Lâm vài giây, lộ ra nụ cười dịu dàng:

"Tiểu Thang, chúng tôi có thể chờ ở đây, cô cứ làm việc của mình đi." Nói xong anh quay đầu nói nhỏ với Cục trưởng Triệu.

Tiểu Thang?

Thang Lâm nói lầm bầm trong lòng, rất không vui vẻ, nhưng khi nghe Tống Dịch nói lời này, cô cảm thấy đứng một bên ở trong mắt anh chính là ngốc, trong lòng cô lại tăng thêm vài phần ảo não. Cô lập tức xoay người, ngồi xuống vị trí của mình, mở sách ra đọc.

Trong lòng cô oán hận, cô cũng không muốn đứng bên cạnh họ mà, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là đi ăn cơm, bụng cô đang biểu tình dữ dội, nhưng nơi này chỉ có cô, bọn họ lại muốn chờ Trưởng phòng Thẩm, đương nhiên cô cũng không thể bỏ đi rồi.

Hai con mắt của Thang Lâm nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng không có chữ nào vào đầu. Cô không nghĩ  mình sẽ gặp lại Tống Dịch trong hoàn cảnh này, hơn nữa anh còn không nhận ra cô, điều đó và cảnh tượng cô mong đợi hoàn toàn không giống nhau.

Cô chờ ngày cô tự tin đứng trước mặt anh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng tất cả đã đổ vỡ.

Thang Lâm vô cùng buồn bã.

Trong lòng cô rối bời. Bỗng có tiếng nói ngoài hành lang cùng tiếng bước chân. Trưởng phòng Thẩm của bọn họ đã trở lại .

Vưu Duyệt Thi đi trước.

Tới cửa phòng huấn luyện, cô ấy đứng yên không nhúc nhích, tò mò nhìn hai người đàn ông trong phòng. Hai người này khí chất bất phàm, mà ở Bộ Ngoại giao nhìn thấy lãnh đạo cao cấp cũng không có gì kỳ lạ, Thang Lâm lại ngồi yên một chỗ đọc sách, không biết đây là ai, cho nên cô ấy không dám nói gì cả.

"Tới cửa rồi sao lại không vào?"

Châu Nam ở phía sau hỏi Vưu Duyệt Thi.

Thẩm Lộ ở phía sau Vưu Duyệt Thi thăm dò, nhìn thấy hai người bên trong lập tức cười lớn:

"Cục trưởng Triệu, Tống Dịch", sau đó vượt lên trước Vưu Duyệt Thi, bước vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!