Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Nhiệm vụ gì? Thang Lâm lập tức hỏi. Mỗi lần nhiệm vụ đều đến bất ngờ như vậy, khiến người ta không kịp trở tay.
Tống Dịch nói:
"Nước D mời chúng ta tham dự một bữa tiệc chiêu đãi ba ngày sau."
Thang Lâm kinh ngạc:
"Đàm phán kết thúc rồi mà còn mời chúng ta tham dự tiệc chiêu đãi?"
Tống Dịch: Ừm.
"Thật là kỳ lạ, vào lúc chúng ta sắp rời đi thì lại tổ chức tiệc chiêu đãi, hơn nữa hợp tác cũng không đàm phán thành công, anh lại còn mắng quan chức của họ vô lại, mà bọn họ lại còn mời chúng ta dự tiệc," Thang Lâm nói.
Tống Dịch nói:
"Chỉ là tranh cãi bằng lời nói, không ảnh hưởng gì lớn. Quan hệ giữa chúng ta và nước D sẽ không dễ dàng thay đổi, hoặc lay chuyển vì một hai câu cãi vã. Không đàm phán thành thì vẫn có thể mời chúng ta."
Tranh cãi bằng lời nói?
Thang Lâm không khỏi bật cười, nói là tranh cãi bằng lời nói hình như cũng có thể chấp nhận được, vì trên thực tế, trong một số cuộc đàm phán ngoại giao, xảy ra tranh chấp là chuyện rất thường thấy. Còn về quan hệ giữa Trung Quốc và nước D?
Mặc dù hợp tác trong lĩnh vực công nghệ cao không đàm phán thành công, nhưng hai nước có hợp tác trong nhiều lĩnh vực khác, liên quan đến nhiều mặt, một số lĩnh vực của Trung Quốc đang dẫn đầu thế giới, so với trước đây đã khác xa một trời một vực. Tống Dịch nói cũng không phải không có lý.
Tống Dịch lại bổ sung:
"Tuy nhiên, không được chủ quan là được."
Thang Lâm nói: Biết rồi.
Trong những dịp ngoại giao, đương nhiên là không thể chủ quan được.
Mà nhiệm vụ mới mà Tống Dịch nói đến chính là chỉ việc tham gia tiệc chiêu đãi của nước D, cho dù không được chủ quan đến mấy, cô cũng cảm thấy cái này không tính là nhiệm vụ gì. Vừa nãy cô còn căng thẳng một chút, bây giờ xem ra cô chỉ là giật mình mà thôi.
Không phải là cô sợ nhiệm vụ, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy đột ngột.
Chuyện này vừa qua đi, trên mặt Thang Lâm lại treo nụ cười vui vẻ sau khi được đi mua sắm, cả người tràn đầy sức sống.
Tống Dịch không khỏi lại liếc nhìn hai túi lớn trong tay Thang Lâm một cái, nói: Không có lần sau.
"Cái gì không có lần sau?" Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Dịch.
Còn Tống Dịch thì không trả lời cô, anh bước chân chuyển hướng, đi đến trước cửa phòng của mình lấy thẻ phòng mở cửa rồi đi vào.
Bóng dáng Tống Dịch biến mất trước mắt.
Thang Lâm cúi đầu nhìn túi mua sắm trong tay mình, bỗng hiểu ra. Trước đó cô báo cáo với anh rằng muốn ra ngoài, anh nói nhất định phải có hai người đi cùng, còn nói
"Không phải đồ dùng cần thiết thì không cần ra ngoài mua bây giờ", còn cô thì lại nói dối rằng mình mua đồ dùng cần thiết.
Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đã đóng kín của Tống Dịch, không biết lần sau là khi nào. Thang Lâm không để ý cười một tiếng, quay người mở cửa, bước vào phòng của mình.Chiêm Mai và những người khác trong phái đoàn đàm phán vốn cũng đã thu dọn hành lý chuẩn bị ngày mai về nước, bây giờ thì phải ở lại Lilan ít nhất thêm ba ngày nữa. Hơn nữa đối với lời mời của chính phủ nước D, họ cũng có chút kinh ngạc.
Thang Lâm về phòng, lại thử mấy bộ quần áo mới mua, sau đó mở tivi xem tin tức. Người dẫn chương trình tin tức nói tiếng Anh giọng Lilan.
Lúc này người dẫn chương trình đang đưa tin về một tin tức quốc tế: virus lợn bùng phát ở nước Gameli, nhiều lợn chết vì nhiễm virus, sau đó trên tivi là hình ảnh nhiều lợn chết vì bệnh, và hình ảnh những người có chuyên môn xử lý lợn chết vì bệnh. Những hình ảnh đó trông không nỡ nhìn.
Thang Lâm luôn nhíu mày nhìn màn hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!