Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Tống Dịch nói: Không có.
Trái tim treo lơ lửng của Thang Lâm cuối cùng cũng được thả xuống. Cơ thể cô ngả ra sau, thả lỏng dựa vào lưng ghế sofa. Từ sau khi kết thúc cuộc đàm phán, cô quả thật đã lo lắng cho anh, lo lắng anh sẽ bị phê bình.
Cho dù họ từng có ân oán, cô cũng không muốn anh bị phê bình hay chỉ trích.
"Vậy cấp trên nói gì?" Thang Lâm lại hỏi.
Không nói gì nhiều, Tống Dịch nói.
"Chẳng lẽ không nói gì sao?" Thang Lâm có chút kinh ngạc,
"Cuộc đàm phán lần này không phải rất quan trọng sao? Trước đó trợ lý Chu và những người khác đã liên lạc với ông Joseph hơn một năm, đã làm rất nhiều công việc mới đến được giai đoạn đàm phán, bây giờ đàm phán lại không thành công, những nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ biển…"
Tống Dịch nói:
"Một là vì tôi là người được tăng cường đến tạm thời, là được điều đến giúp đỡ."
"Vậy nên không tiện lấy anh ra mà hỏi tội sao?" Thang Lâm có vẻ suy tư. Tống Dịch là đến giúp đỡ, tuy rằng không giúp được gì, nhưng quả thật không tiện trách cứ anh.
Cô nhìn Tống Dịch cười nói:
"Nhưng mà, mọi người đều nói Phó trưởng phòng Tống tuổi trẻ tài cao, lần này mọi người lại đặt nhiều kỳ vọng vào anh, không ngờ anh đến giúp đỡ lại trực tiếp làm hỏng cuộc đàm phán."
Tống Dịch nói:
"Được rồi, những lời cô muốn nói đã nói hết rồi, về phòng cô đi."
"Anh còn chưa nói hết mà!" Thang Lâm vội vàng nói, Anh vừa nóimột là
", vậy thì còn có nguyên nhân khác, nguyên nhân khác là gì?"
Tống Dịch đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa khác bên tay trái của Thang Lâm, rồi chậm rãi nói: "Công nghệ cao, là trọng khí của một quốc gia, trong lĩnh vực công nghệ cao, rất ít có hai quốc gia hợp tác với nhau.
Cứ nói đến thời kỳ đầu thành lập nước, đất nước trăm bề ngổn ngang, nước SL từng cung cấp hỗ trợ khoa học kỹ thuật cho chúng ta trong một số lĩnh vực, nhưng sau đó, những nhà khoa học kỹ thuật đó cuối cùng cũng rút đi, không để lại công nghệ cốt lõi.
Đất nước của chúng ta có được sự phát triển như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ vào nỗ lực của các nhà khoa học nước ta, của chính nhân dân nước ta.
"Thang Lâm nghe đến xuất thần, Tống Dịch tiếp tục:"Nói đến nước D, trong lĩnh vực công nghệ cao, chúng ta chưa từng hợp tác với nước D, nước D cũng chưa từng hợp tác với bất kỳ quốc gia nào.
Lần này hai nước có thể đến được giai đoạn đàm phán quả thực rất khó có được, nhưng cho dù đến được giai đoạn đàm phán, cũng không phải một hai lần là có thể đàm phán tốt được. Vì khi đàm phán cụ thể mới liên quan đến những công nghệ cao nào.
Mà khi liên quan đến công nghệ cao cụ thể, thì phải cân nhắc rất nhiều thứ. Đặc biệt là ông Joseph vừa bị bệnh nặng thì Tổng thống nước D đã để cho George, người đối địch với ông Joseph toàn quyền phụ trách đàm phán, mà George lại đưa ra một phương án vô lý như vậy, cho thấy nước D không hề có thành ý muốn hợp tác với chúng ta trong lĩnh vực công nghệ cao.
Mà cho dù George không đưa ra phương án như vậy, chúng ta cũng phải cân nhắc nên cung cấp loại công nghệ cao nào cho họ.Tất cả những điều này, suy cho cùng đều là một nguyên nhân, trọng khí của quốc gia, không thể dễ dàng mang ra được.
"Thang Lâm bừng tỉnh, đây cũng là lý do tại sao lúc kết thúc cuộc đàm phán, Tống Dịch lại nói trước mặt mọi người một câu"Trọng khí của quốc gia, sao có thể chia sẻ với nước khác. Cô nói:Có nghĩa là cho dù hai nước thành tâm đàm phán, thì đến cuối cùng cũng chưa chắc sẽ đưa ra được công nghệ cao nào quan trọng.
"Tống Dịch gật đầu. Thang Lâm thở dài:"Nhưng mọi người đã cố gắng lâu như vậy, vốn trước đây còn rất tin tưởng.
"Anh cũng đã từng nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng thực tế lại là như vậy. Tống Dịch nói:"Cố gắng không nhất định sẽ có kết quả tốt, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng.Thang Lâm:Chuyện này cũng chỉ có thể như vậy thôi.Tống Dịch:Xem ra, những lĩnh vực yếu kém của chúng ta vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính các nhà khoa học và nhân dân của chúng ta.
Hiện tại một số công nghệ cao của đất nước chúng ta cũng chính là nhờ vào sự nỗ lực của chính chúng ta mà phát triển được như thế này.
"Thang Lâm chìm đắm trong những lời mà Tống Dịch vừa nói, đặc biệt là câu"Trọng khí của quốc gia, sao có thể chia sẻ với nước khác
". Đồng thời, Thang Lâm hiểu rằng, chính vì có nguyên nhân như vậy, nên ngoại giao không nhất thiết đều thành công, nhưng với tư cách là một nhà ngoại giao thì vẫn phải cố gắng."Bây giờ, những lời của tôi đã nói hết,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!