Chương 24: Canh gừng

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Hai mắt Tống Dịch nhìn thẳng phía trước. Trung Quốc ngày càng phát triển, nhưng một số lĩnh vực yếu kém vẫn cần phải nâng cao. Nếu có thể hợp tác với các quốc gia khác trong những lĩnh vực này, thì đó là điều vô cùng có lợi.

Nước D chính là một đối tượng tốt để Trung Quốc tìm kiếm hợp tác trong một số lĩnh vực. Nhưng giữa các quốc gia rất ít khi có sự hợp tác về công nghệ cao, hơn nữa các quan chức phản đối hợp tác với Trung Quốc của nước D cũng chiếm đa số.

Lần này hai nước đi đến giai đoạn đàm phán thỏa thuận hợp tác đã là lần đầu tiên trong lịch sử. Xét về lâu dài, Trung Quốc rất mong muốn có thể đàm phán thành công việc hợp tác này.

Trước đó, vì có ông Joseph, Trung Quốc đã đặt rất nhiều niềm tin vào cuộc đàm phán, nhưng ông Joseph – người đàm phán của nước D lại bị bệnh nặng, cuộc đàm phán đột nhiên gặp trở ngại, phái đoàn đàm phán không biết làm sao.

Còn anh, liệu có thể xoay chuyển tình thế, lật ngược càn khôn không?

"Tôi sẽ cố gắng hết sức," Tống Dịch nói.

Quay đầu lại, thấy Thang Lâm đang ngáp một cái thật lớn, câu nói

"Tôi cũng đang mong chờ Phó trưởng phòng Tống có thể xoay chuyển tình thế đấy" của cô vừa rồi giống như một câu nói tùy tiện. Tống Dịch quay đầu lại, không nói gì nữa.

Thang Lâm và Tống Dịch trở về phòng của mình.

Thang Lâm lên giường nghỉ ngơi, còn Tống Dịch thì lấy máy tính ra tiếp tục làm việc.Hai giờ chiều, cuộc đàm phán bắt đầu.

Hai phái đoàn đàm phán của hai nước ngồi ở hai bên bàn đàm phán. Tống Dịch ngồi ở trung tâm phía Trung Quốc. Bên trái anh lần lượt là Lý Trình Vũ, Dương Khánh, Chu Hướng Dương; bên phải anh lần lượt là Thang Lâm, Chu Thần Vận, Chiêm Mai.

Trên bàn đàm phán ngoại giao, nhân viên phiên dịch ngồi bên phải của người đàm phán chính, mà Thang Lâm và Chiêm Mai đều là phiên dịch, nên lần này hai người họ một người ngồi bên cạnh người đàm phán chính, một người ngồi bên cạnh người đàm phán phụ.

Nhưng theo tình hình chung thì Chiêm Mai nên ngồi sát bên cạnh người đàm phán chính Tống Dịch, vì Chiêm Mai có thâm niên hơn Thang Lâm, nên phiên dịch chủ yếu sẽ do cô ấy đảm nhận.

Thang Lâm cũng biết điều này, nhưng lần này lại có chút đặc biệt, vì cô là người cùng Tống Dịch đến Lilan, không cùng đợt với Chiêm Mai, nên trước đó lúc ở trên xe cô đã hỏi Tống Dịch rằng rốt cuộc cô nên ngồi cạnh anh hay ngồi cạnh Chiêm Mai.

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, nói:

"Đã là người đi cùng tôi thì ngồi cạnh tôi."

Lúc Tống Dịch nói câu này, Chiêm Mai cũng ở trên cùng một chiếc xe. Chiêm Mai nói:

"Nhưng Thang Lâm chưa từng làm phiên dịch trong đàm phán ngoại giao."

Thang Lâm nhìn Chiêm Mai, mỉm cười:

"Nhưng lúc nào cũng có lần đầu."

Chiêm Mai nhìn Tống Dịch, đợi Tống Dịch lên tiếng, còn Tống Dịch thì cúi đầu xem tài liệu đàm phán trong tay, không có ý định nói thêm gì.

Thế là Chiêm Mai nói với Thang Lâm: Đừng có sai sót.

Thang Lâm cười một tiếng:

"Chị Chiêm Mai yên tâm, em nhất định sẽ không sai sót."

Chiêm Mai không nói gì nữa.

Vì vậy Thang Lâm đã ngồi bên cạnh Tống Dịch, Chiêm Mai ngồi cạnh Thang Lâm.

Phía bên kia bàn đàm phán là các thành viên của phái đoàn đàm phán của nước D. Cộng thêm phiên dịch, họ có tất cả sáu người. Người chính giữa là một người đàn ông hơn 50 tuổi có râu quai nón, ông ta chính là người phụ trách đàm phán của nước D, George.

Hai bên ngồi xuống. Tống Dịch là người mới gia nhập đàm phán, hơn nữa còn là người đàm phán chính, nên trước khi đàm phán chính thức hai bên đã giới thiệu về nhau.

"Thưa ông Tống, về đề xuất của chúng tôi lần trước rằng các ông phải cung cấp thêm năm hạng mục công nghệ mới, bây giờ các ông đã đồng ý chưa?" George nhìn Tống Dịch nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!