Chương 22: Bò beafsteak và rượu vang đỏ

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Thang Lâm và Tống Dịch nhanh chóng thu dọn hành lý, mang theo giấy tờ đến sân bay. Sau khi họ nhận được thông báo, vé máy bay đi Lilan đã được đặt ngay lập tức, máy bay sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa.

Tống Dịch lái xe, Thang Lâm đi taxi.

Lúc này đã chín giờ tối, sương mù giăng mỏng, đèn đêm lờ mờ. Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật mờ ảo, nhanh chóng lùi về phía sau. Mặc dù trong lòng cô không còn cảm giác kinh ngạc như lúc vừa nhận được thông báo, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này đến quá đột ngột.

Cô không ngờ rằng đột nhiên lại phái cô đi Lilan để phiên dịch cho phái đoàn đàm phán. Trước khi Chiêm Mai đi, cô đã hy vọng mình có thể đi, bây giờ đã được như ý nguyện.

Nhưng cô nghe Trưởng phòng Phàn nói, đàm phán không lý tưởng, Tống Dịch bị điều động khẩn cấp đến đàm phán, và sẽ hội ngộ với cô ở sân bay. Cô lại được làm việc cùng Tống Dịch rồi. Trong mắt Thang Lâm ánh lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đến sân bay, Thang Lâm đẩy cửa xe bước xuống.

Cô nhìn quanh một lượt, không biết Tống Dịch đang đợi cô ở đâu. Cũng vào lúc này, cô mới phát hiện mình không có số điện thoại của Tống Dịch.

Đúng lúc đó, Thang Lâm nghe thấy trong loa phát thanh của sân bay thông báo:

"Cô Thang, xin mời cô đến trước cửa tiệm cà phê Cảng Vịnh, anh Tống đang đợi cô ở đó."

Cô Thang, anh Tống?

Chắc không có sự trùng hợp nào đến vậy đâu. Thang Lâm lộ ra vẻ mặt khó tin, Tống Dịch lại dùng loa phát thanh để tìm cô.

Lúc này, loa phát thanh lại bắt đầu thông báo lần thứ hai, Thang Lâm lập tức đi vào sảnh sân bay, sau đó hỏi người khác tiệm cà phê Cảng Vịnh ở đâu rồi kéo hành lý vội vàng đi tìm Tống Dịch.

Thang Lâm vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm.

Bỗng cô nhìn thấy biển hiệu đèn LED đậm chất nghệ thuật của tiệm cà phê Cảng Vịnh, ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, nhìn thấy Tống Dịch đang vẫy tay với cô. Cô nhanh chóng bước về phía anh.

Đến rồi, Tống Dịch nói.

Thang Lâm ngẩng đầu:

"Thật đúng là ngẩng đầu gặp nhau, cúi đầu không thấy."

Tống Dịch cười nhẹ một tiếng, kéo lấy chiếc vali trên tay cô rồi quay người đi về phía khác.

Tay Thang Lâm bỗng nhẹ tênh, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này quả là ga lăng. Cô nhướn mày, nhanh chóng đuổi theo, miệng hỏi: Đi đường nào?

Lối đi ngoại giao, Tống Dịch nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô.

Những người có hộ chiếu ngoại giao có thể đi lối đi ngoại giao, lối đi ngoại giao ở một sảnh chờ khác, trước đây Thang Lâm đã từng đi qua, nhưng đã nhiều năm không đi nữa. Vì con cái của các nhà ngoại giao trước 18 tuổi có hộ chiếu ngoại giao, nhưng sau 18 tuổi hộ chiếu ngoại giao sẽ bị thu hồi.

Hiện tại tuy Thang Lâm đã vào phòng biên phiên dịch của Bộ Ngoại giao, nhưng không phải ai cũng có hộ chiếu ngoại giao, hiện tại cô không có hộ chiếu ngoại giao, không thể tự đi lối đi ngoại giao.

Bây giờ có Tống Dịch, lại là chuyện công, trường hợp đặc biệt, cô có thể đi cùng Tống Dịch qua lối đi ngoại giao.

Thang Lâm đi bên cạnh Tống Dịch, lại nhớ đến thông báo vừa rồi, liền hỏi:

"Vừa nãy Phó trưởng phòng Tống thông báo rộng rãi như vậy, chẳng lẽ không có cô Thang nào khác đến tìm anh sao?"

"Thật sự là không có," Tống Dịch nói.

Thang Lâm cảm thấy nếu một trong hai người họ có số điện thoại của đối phương thì đã không xảy ra tình huống này, đương nhiên nếu cả hai đều có số của nhau thì càng tốt, nhưng cô không muốn chủ động xin số điện thoại của anh.

139XXXXXXXX, Tống Dịch đột nhiên nói ra một dãy số.

Thang Lâm lập tức quay đầu nhìn Tống Dịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!