Chương 2: Có thể pha một tách trà không?

Edit & beta: Carrot

"Không riêng gì tôi, tất cả anh em ở đây đã nhìn trúng Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại từ lâu, chỉ có mình cậu là không quan tâm." Đỗ Nam Phong cảm thán.

Tống Dịch thu hồi ánh mắt, lơ đễnh nói: Vậy sao?

"Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ xem, tất cả đàn ông trong phòng chúng ta đều như nhau, chuyện đại sự cả đời thật ra rất quan trọng. Các cô gái ở Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại ai ai cũng nổi tiếng, nhiều người ngưỡng mộ chẳng có gì lạ. Đương nhiên, cậu không cần lo lắng."

Đỗ Nam Phong nói câu cuối cùng mang theo một tia ghen tị. Bởi vì nghe nói thời đại học, Tống Dịch có rất nhiều người theo đuổi, tới khi vào Bộ Ngoại giao, cho dù phụ nữ chiếm không nhiều, nhưng cũng không thiếu người ái mộ anh.

Sắp ra đến cửa, xe của Tống Dịch đỗ ở bãi đỗ xe, anh đi về hướng bãi đỗ xe, không quay đầu nhìn mà nói: Tạm biệt.

Đỗ Nam Phong ở cách đó không xa, bình thường đi đi về về, bởi vậy anh và Tống Dịch đi mỗi người một ngả.

Thang Lâm về tới nhà.

Căn nhà cô đang ở là bố cô mua khi về nước. Căn nhà này cách Bộ Ngoại giao không xa, chỉ mất mười phút để di chuyển. Lúc cô sáu tuổi bố mẹ ly hôn, trước đây cô ở với bà nội, học đại học thì ở ký túc xá, bố cô thường xuyên ở nước ngoài, bởi vậy căn nhà này không có ai ở.

Bây giờ cô vào Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại làm việc, căn nhà này lại cách chỗ làm không xa nên cô mới chuyển đến đây ở.

Thang Lâm bước vào nhà, cởi giày cao gót, thay dép lê, bước vào phòng khách. Đặt túi xách ở trên sô pha, cô xoay người cầm lấy điều khiển trên bàn bật TV. Màn hình TV chớp sáng, là kênh tin tức. Cô đứng dậy đi mở tủ lạnh, bên trong chỉ có mấy chai nước, cũng không có bất cứ thứ gì.

Cô mới dọn vào còn chưa kịp đi mua sắm. Cô thuận tay cầm một chai nước ra, vặn nắp, ngửa cổ uống nước.

Trên TV, tin tức thứ nhất: Vào lúc 3 giờ 11 phút sáng theo giờ địa phương, lãnh đạo cấp cao của nước Z qua đời, Đại sứ quán Trung Quốc tại nước Z đến chia buồn.

Thang Lâm nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm màn hình TV. Nước Z chính là nơi bố cô đang công tác, quan hệ bất hòa của Trung Quốc và Nước Z liền trở nên thân thiết hơn. Thang Lâm tính toán thời gian, lúc này ở Nước Z đã là đêm khuya, vì thế cô không gọi cho bố, nhưng điện thoại của cô lại vang lên.

Thang Lâm đi tới sô pha, lấy điện thoại trong túi xách, vừa nhìn dãy số trên màn hình, cô lắp bắp kinh hãi. Cô lập tức nghe điện thoại:

"Đại sứ Thang, đã trễ như thế này rồi sao ngài còn chưa ngủ?"

"Tăng ca, quên mất giờ giấc. Bố nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên con tới Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại, nên muốn gọi điện hỏi thăm con một chút. Cảm giác thế nào?"

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của bố Thang Lâm.

Thang Lâm miễn cưỡng dựa lưng vào sô pha, nói:

"Vui lắm ạ. Ước mơ đã thành sự thật rồi." Chủ yếu là xem trọng sự thẳng thắn hơn tài năng của cô.

Điện thoại truyền tới tiếng cười của bố cô.

"Vậy là tốt rồi. Vào Bộ Ngoại giao phải làm việc thật tốt, đừng nghĩ tới việc đi cửa sau."

Thang Lâm Ai ya một tiếng, nói:

"Con biết, con biết, có khi nào con nghĩ tới đâu. Con vào làm ở Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại không phải bằng chính năng lực của con hay sao?"

"Haha, cái này được. Đúng rồi, Tống Dịch ở Vụ các Tổ chức Quốc tế, con đã gặp thằng bé chưa?"

"Gặp anh ấy làm cái gì? Bố không cho con đi cửa sau, còn có thể thương lượng với anh ấy cho con đi cửa sau sao?" Thang Lâm nói, nhưng trong lòng cô đương nhiên để ý, hơn nữa nhất định cô phải chuẩn bị một hoàn cảnh thật đặc biệt, tự tin trước mặt anh.

Ví dụ như anh tới mời người nào đó cùng đi phiên dịch, cô sẽ thản nhiên bảo anh thứ lỗi, lát nữa cô phải đi phiên dịch rồi.

Bố Thang:

"Không phải cho con thương lượng đi cửa sau, thằng bé vẫn luôn thích con, coi con như em gái, từ nhỏ hai đứa đã thân thiết như anh em, lén gặp mặt thì có sao đâu?"

Anh em? Thang Lâm mân mê gặm nhấm môi mình, bọn họ có điểm nào giống anh em?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!