Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Tống Dịch nói xong, lại đứng dậy nhường chỗ. Thang Lâm xoa trán, kéo lê thân thể mệt mỏi từ từ đứng dậy, lại đi đến vị trí của Tống Dịch ngồi xuống. Sau đó cô ghé sát đầu vào máy tính, hai mắt nheo lại thành một đường nhìn màn hình, trên màn hình vẫn là một văn bản.
Cô rụt đầu lại, ngồi thẳng người, mở một tài liệu khác bắt đầu dịch.
Ngón tay thon dài của Thang Lâm nhanh chóng gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra một loạt các chữ cái tiếng Anh. Lúc này cô tập trung cao độ, suy nghĩ nhanh đến đâu, ngón tay liền di chuyển nhanh đến đó, hoàn toàn khác với vẻ uể oải vừa nãy.
Tống Dịch vẫn đứng bên cạnh cô, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, những ký tự tiếng Anh liên tục xuất hiện cùng với cách dùng từ chính xác khiến anh không khỏi liếc nhìn đôi tay trên bàn phím.
Đôi tay trắng nõn xinh đẹp đó vô cùng linh hoạt, hay nói đúng hơn là linh động, tiếng ngón tay gõ trên bàn phím vô cùng êm tai. Cộng thêm lần hoạt động ở đại sứ quán lần trước, đây là lần thứ hai Tống Dịch thấy cô làm việc.
Anh đã thấy được tố chất chuyên môn và năng lực cao siêu của cô, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, nhưng đừng có tự đắc quá là được.
Tống Dịch thu lại suy nghĩ, đồng thời thu lại ánh mắt, lại nhìn vào màn hình máy tính. Thang Lâm gõ một chữ cái xong thì bỗng chậm lại một chút, nhưng gần như chỉ trong một giây cô đã không do dự gõ ra một từ.
Tống Dịch nhìn từ đó, cách diễn đạt mạnh mẽ của nó hoàn toàn phù hợp với bản gốc, dịch rất chính xác. Anh đoán rằng có lẽ vừa nãy cô đã hơi do dự về sắc thái tình cảm của từ, nhưng tư duy của cô rất nhanh, chỉ do dự khoảng một giây, hiệu suất rất cao.
Khi Thang Lâm dịch xong ký tự cuối cùng, ngón tay thon dài trắng nõn của cô bỗng dừng lại trên bàn phím. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình nhanh chóng kiểm tra một lượt, quay đầu nói với Tống Dịch: Xong rồi.
Tống Dịch gật đầu: Vất vả rồi.
Hàng mi cong dài rậm rạp của Thang Lâm khẽ run lên, cô hơi nheo mắt, giọng điệu kỳ quái: Không vất vả.
Tống Dịch hơi cong môi cười.
Thang Lâm đứng dậy, lại trở về vị trí của mình. Tống Dịch cũng ngồi lại, gọi điện thoại, xin chỉ thị, gửi văn bản, rồi lại gọi điện thoại.
Thang Lâm cố gắng tỉnh táo nhìn Tống Dịch bận rộn.
"Thưa ngài đại sứ Kramer, tôi hy vọng các ngài có thể nhanh chóng tổ chức một cuộc họp báo hoặc ra một tuyên bố, giải thích nguyên nhân tàu du lịch bị bắt giữ."
Tống Dịch vừa cầm điện thoại vừa nói.
"Tôi sẽ nhanh chóng phản ánh với các bộ phận liên quan." Trong điện thoại truyền đến tiếng ngáp của đại sứ Kramer.
Tống Dịch nói xong điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.
"Nhanh chóng tổ chức họp báo hoặc ra tuyên bố?" Thang Lâm vừa hỏi vừa suy tư.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm:
"Đúng vậy. Bây giờ là thời đại thông tin…"
Tôi hiểu rồi. Thang Lâm chợt bừng tỉnh ngộ trước khi Tống Dịch nói xong. Vụ tàu du lịch bị bắt giữ, e rằng sẽ sớm có các phương tiện truyền thông đưa tin, nhưng góc độ và tính toàn diện của các bài báo thì không thể biết được, nên việc tổ chức họp báo hoặc ra tuyên bố chính thức càng nhanh càng tốt.
"Bây giờ là thời đại thông tin" mà Tống Dịch nói chính là ám chỉ sự việc sẽ nhanh chóng lan truyền, trong quá trình lan truyền không tránh khỏi có những tin đồn hoặc vu khống, vì vậy, việc giải thích hoặc làm rõ nên được thực hiện nhanh chóng.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cười: Thật sự hiểu?
Đương nhiên. Thang Lâm nói lại những phân tích của mình một lượt.
Nghe xong, Tống Dịch gật đầu: Ừm.
Anh chỉ đơn giản đáp lại phân tích của cô như vậy…
Và Tống Dịch lại nói thêm:
"Nhưng những gì cô nói chỉ là một mặt, danh tiếng, sự an toàn của công dân nước ta đều quan trọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!