Chương 14: Hết đau rồi phải không?

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Lúc cô mới vào Bộ Ngoại giao, anh còn không nhận ra cô, vậy mà anh lại nhớ cô thích uống loại cà phê này, thật là hiếm có. Thang Lâm nâng tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm, vị giác bị vị đắng bao trùm, nhưng đây chính là hương vị mà cô yêu thích. Chỉ là tâm trạng của cô không được tốt lắm.

Những năm qua, cô luôn mong muốn được vào phòng phiên dịch, đây không chỉ là lý tưởng từ nhỏ của cô, mà còn vì ở phòng phiên dịch cô nhất định sẽ gặp được Tống Dịch, và xuất hiện trước mặt anh ta với một tư thế ngạo nghễ.

Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện anh từ chối cô năm đó, vẫn luôn khó lòng chấp nhận. Cô muốn anh phải hối hận vì quyết định ban đầu của mình. Đồng thời, cô chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc Tống Dịch sẽ ở bên người phụ nữ khác.

Thang Lâm buồn bã ngồi đó.

Vưu Duyệt Thi gọi điện thoại tới, hỏi cô đi đâu rồi, sao còn chưa về. Thang Lâm cầm điện thoại nói cô không ăn nữa.

Vậy cậu đang ở đâu?

Vưu Duyệt Thi vội vàng hỏi thêm một câu.

Thang Lâm nói:

"Tớ có việc nên về nhà trước."

Sau khi cúp điện thoại, Thang Lâm bưng tách cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Cửa kính lớn giống như một màn hình khổng lồ, trên màn hình có ánh đèn rực rỡ sắc màu, dòng xe cộ tấp nập, nhưng điều này càng khiến người ta cảm thấy màn đêm đặc quánh, đặc quánh như một loại cảm xúc không thể hòa tan ở sâu thẳm trong lòng.

Trong quán cà phê thỉnh thoảng có một hai người bước vào, nhưng Thang Lâm hoàn toàn không để ý. Cô không biết mình đã ngồi đó ngẩn người bao lâu.

Vẫn còn ở đây à?

Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau. Thang Lâm giật mình, không quay người lại. Giọng nói ấm áp đó không thể là ai khác.

Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, một tay xách cặp công văn, một tay đút túi quần tây, cúi đầu nhìn cô: Chân vẫn còn đau à?

Thang Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với anh: Ừ. Thật ra chân cô đã không đau chút nữa rồi, cô cố ý nói dối.

Tống Dịch:

"Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ."

Thang Lâm nhìn anh:

"Anh không tin thì thôi."

Tống Dịch cũng nhìn Thang Lâm:

"Vậy đi bệnh viện không?"

Thang Lâm:

"Không đi. Có lẽ đau thêm một lúc nữa sẽ khỏi thôi."

Từ vẻ mặt và giọng điệu của Thang Lâm không thể đoán được thật giả. Tống Dịch lại nhìn cô thêm vài giây, đột nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, sau đó lấy một tập tài liệu từ cặp công văn ra, cúi đầu đọc.

Hành động của Tống Dịch khiến Thang Lâm vô cùng ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn ra phía sau một cái, không khỏi tò mò hỏi:

"Người phụ nữ kia đâu?" Giờ anh lại ngồi trước mặt cô, vậy anh đã bỏ người phụ nữ kia ở đâu rồi?

"Cô ấy tên là Lưu San."

Tống Dịch không ngẩng đầu lên nói.

Thang Lâm cười khẩy một tiếng: Không nhớ tên. Cô lại nói dối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!