Chương 6: Tấm khí chất nghiền nát vạn vật

" … cho cậu ta biết cái gì gọi là thà gãy chứ không cong…"

***

Người học âm nhạc luôn cực kỳ mẫn cảm với thanh âm.

Một tuần mới đã tới, Cố Nghi Lạc ngồi trong lớp học trên tầng, loay hoay với đàn cello của Lư Tiêu Địch, nhân tiện đặt câu hỏi: "Đàn chị, chị có từng nghe qua ví dụ, hình dung giọng của một người trầm lắng êm tai như đàn cello không?"

"Từng nghe." Lư Tiêu Địch đáp, "Có thể xài loại ví von này, chứng tỏ chưa từng chơi đàn cello."

Cố Nghi Lạc gảy dây G của đàn, bình phẩm: "Em cảm thấy vẫn có chút giống."

Lư Tiêu Địch tinh ý phát hiện ra gì đó, vội vàng hóng hớt: "Ái dà ái dà, giọng ai giống đàn cello?"

"Không ai cả." Ánh mắt đảo loạn bốn phía, Cố Nghi Lạc lẩm bẩm, "Chỉ là vừa nghĩ đến thôi."

Lư Tiêu Địch còn muốn truy hỏi tiếp, thì điện thoại trong túi Cố Nghi Lạc vang lên.

Ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, 9 giờ đúng, Cố Nghi Lạc mang theo chút chờ mong mà chính mình cũng không phát hiện, lấy điện thoại ra, mở khóa tiến vào giao diện wechat, khóe miệng hơi cong lên thoáng chốc cứng đờ.

Liang: [ Chào ngài, trời lạnh, uống nhiều nước ấm. ]

Hôm qua còn mở miệng kêu Lạc Lạc, ngủ xong một giấc lại đâu đóng đấy.

Không đúng, bây giờ bên kia trời vừa rạng sáng, chắc chắn là chưa ngủ.

Cố Nghi Lạc nghiến răng nghiến lợi trả lời: [ Ngài cũng vậy [/nhe răng] ]

Tưởng đâu ông anh này có thể get được ngụ ý của cậu, ai ngờ anh gửi một câu "Được rồi", sau đó không nói gì nữa.

Khiến Cố Nghi Lạc hoang mang, lên diễn đàn đăng cái topic —— Tên trực nam chết bầm này coi tui là máy quẹt thẻ chấm công à?

Bình luận đều đang ha ha ha cười trên nỗi đau của người khác, nói người này chắc là AI, là chương trình được lập trình hoàn hảo, mỗi ngày đúng giờ gửi lời thẳng ý thật.

(*) AI:  trí thông minh nhân tạo (Artificial intelligence) là một ngành thuộc lĩnh vực khoa học máy tính (Computer science). Là trí tuệ do con người lập trình tạo nên với mục tiêu giúp máy tính có thể tự động hóa các hành vi thông minh như con người.

Còn có người nói bây giờ không thịnh hành uống nước ấm nữa rồi, phải là uống nước nóng.

(*) Liang nói là:  (uống nhiều nước ấm). Nhưng trên cụm từ phổ biến dân mạng (hoặc mấy ông trực nam) hay dùng là  (uống nhiều nước nóng)

Cố Nghi Lạc thật u sầu, mãi cho đến khi xuất hiện một cư dân mạng không nặc danh giống cậu vào bình luận.

Dong: Anh ta cảm thấy trước khi xác nhận quan hệ cần phải tiếp tục sử dụng kính ngữ.

Cố Nghi Lạc hỏi lầu đó: Sao bạn biết?

Dong trả lời rất nhanh: Đoán.

"Đoán mà giọng điệu dám khẳng định như vậy…"

Ngoài miệng Cố Nghi Lạc chế giễu, trong lòng lại tin bảy tám phần. Dù sao dựa theo tính cách cứng nhắc của Liang, nói không chừng thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng mà xác nhận quan hệ… Cố Nghi Lạc nâng má suy tư, vì sao nhất định phải xác nhận quan hệ, làm bạn bè không được à?

Buổi chiều dàn nhạc cần tập luyện, người giữ chỗ đổi thành Cố Nghi Lạc.

Bành Châu tới muộn, lúc kéo nhạc liên tục sai âm điệu,  bị thầy Tôn nhạc trưởng điểm danh vài lần. Cố Nghi Lạc ngồi phía sau nhìn gáy cậu chàng chằm chằm, cảm giác bạn mình sắp khóc đến nơi.

Kết thúc tập luyện, Cố Nghi Lạc vỗ vỗ vai cậu bạn, hỏi: "Sao thế, ai bắt nạt cậu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!