Liang: [ Lạc Lạc.]
***
Đối với sinh viên nghệ thuật mà nói, chủ nhật còn bận rộn hơn ngày thường nhiều.
Buổi sáng khoa sắp xếp cho sinh viên nghe tọa đàm, nghe xong thì dàn nhạc diễn tập, buổi chiều còn có một buổi hòa nhạc cần quan sát học hỏi.
Cố Nghi Lạc thích ngủ nướng nên từ sáng sớm ngơ ngơ ngác ngác lay lắt đến giữa trưa, lúc ăn cơm mới lấy điện thoại ra xem, tin nhắn Liang gửi tới [Chào ngài, ăn cơm chưa? ] đã bị ngó lơ ba tiếng đồng hồ.
Cố Nghi Lạc tỉnh táo ngay lập tức.
Cậu không phải người nằm luôn ra chỗ vừa ngã, ý chí chiến đấu của cậu rất cao, nghĩ lại hôm qua vừa đắc tội người ta, hôm nay nói gì thì nói vẫn phải biểu hiện tốt một chút.
Today Nghi Happy:[Thật ngại quá sáng nay hơi bận, không nhìn điện thoại [/đáng thương] ]
Liang: [ Ừ. ]
Cố Nghi Lạc bấm ngón tay tính toán thời gian, bên kia đang là rạng sáng 4 giờ hơn, cậu nhịn không được hỏi: [ Ngài không ngủ hay là dậy sớm vậy? ]
Liang: [ Viết luận văn. ]
Today Nghi Happy: [ Viết đến muộn như vậy á [/ngẩn người] ]
Liang: [ Ừ, có liên quan đến thiết kế công nghiệp, cần tra tư liệu. ]
Như thế này nghe có sức thuyết phục hơn nhiều, Cố Nghi Lạc yên tâm rồi, không phải cố ý chờ cậu là được.
Liang: [ Ăn trưa à? ]
Lần gần đây nhất kể từ khi lớn lên Cố Nghi Lạc được quan tâm tỉ mỉ như thế này là khi cậu đi thi đấu ở tỉnh khác hồi cấp ba.
Quan tâm cậu chính là ba cậu Cố Đông.
Cảm giác được bạn đồng trang lứa hỏi han ba bữa có chút kỳ diệu, sau khi trả lời là đang ăn, Cố Nghi Lạc nói đùa: [ Không phải người thủ đô rất phóng khoáng à, chu đáo như ngài thế này quả là hiếm thấy ]
Cậu tưởng là đối phương có thể nghe ra ẩn ý của cậu, sau này nói chuyện bình thường tý đi, ai ngờ bạn học Tiểu Lương hoàn toàn lệch sóng.
Liang:[ Người của thủ đô không hỏi như vậy. ]
Today Nghi Happy: [? ]
Liang:[ Bọn họ sẽ hỏi: Ăn chưa ngài? ]
Ngoài mặt Cố Nghi Lạc: [ Ha ha ha tui biết, cái này gọi là phép đảo ngữ! ]
Trong lòng Cố Nghi Lạc: Nói chuyện với lão cán bộ mệt tim ghê gớm…
Buổi chiều nghe buổi hòa nhạc xong, may mắn bọn họ được giáo viên dẫn đi ngắm mấy chiếc đàn cổ vừa vận chuyển từ Châu Âu về.
Cố Nghi Lạc ưng ý một chiếc đàn trong đó, hoa văn xinh đẹp, trên thân đàn có những viết xước như quà tặng của thời gian, ẩn chứa nhiều câu chuyện.
Đang ngứa tay muốn thử, Bành Châu khuyên nhủ: "Đàn này còn quý giá hơn mạng cậu đấy, đụng sứt đụng mẻ không đền nổi đâu."
Cố Nghi Lạc chỉ vào thủ tịch dàn nhạc đang kéo đàn giữa sảnh: "Không phải cậu ta cũng đang chơi đấy à?"
"Có thể giống nhau à? Chủ tịch tập đoàn YC biết không?" Bành Châu nói, "Đàn này là chủ tịch Lưu đấu giá ở nước ngoài, đưa cho cậu ta dùng."
"Đưa? Không phải mượn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!