Chương 44: Song song và cắt nhau

"Mẹ bảo anh mau lừa em về nhà, thì không cần chạy tới chạy lui nữa."

***

(Thượng)

Hai người đi dạo một vòng bên ngoài, Cố Nghi Lạc nắm tay Lương Đống vừa đi vừa vung vẩy, như học sinh tiểu học nắm tay nhau đi du xuân.

"Đợi em có tiền, chuyện đầu tiên sẽ là làm từ thiện." Cố Nghi Lạc hếch cằm cao giọng tuyên bố, "Em sẽ mua một xe sách 《Nghệ thuật nói chuyện》 rồi chia cho mọi người."

"Vậy anh thì sao?" Lương Đống hỏi.

"Anh không cần đọc cuốn sách ấy." Cố Nghi Lạc đánh giá như thật, "Anh đã biết cách nói chuyện lắm rồi."

Đi dạo bên ngoài vui vẻ và thoải mái, đến khi tới cửa nhà, nỗi lo lắng của Cố Nghi Lạc lại ngóc đầu lên, cậu kéo cánh tay Lương Đống liên tục lùi về phía sau: "Khoan khoan khoan đã."

Lương Đống quay đầu lại: "Sao thế?"

"Vừa nãy trên bàn ăn, em… ăn nói lỗ mãng." Thật vất vả mới tìm được từ thích hợp, Cố Nghi Lạc hừ hừ như muỗi, "Có phải cực kỳ không lễ phép không?"

"Không đâu." Lương Đống nói, "Những gì em nói là sự thật."

Cố Nghi Lạc vẫn không yên lòng: "Ông nội anh cũng ở đó… Xong rồi xong rồi, em không xứng bay lên đầu cành hóa thành Phượng Hoàng, cũng không được ăn thịt thiên nga rồi."

Lương Đống:?

Đi vào nhà dưới sự yểm hộ vững chãi của Lương Đống, Cố Nghi Lạc lo sợ bất an rụt đầu lại, thậm chí lúc thấy Lương Viện bước nhanh về phía này cậu còn lùi ra sau mấy bước.

Sau đó cậu được Lương Viện nắm chặt tay như đón khách quý: "Anh dâu ngầu quá, nói hai câu là khiến mấy kẻ kia tức đến ói máu, quá đã, thật sự quá đã luôn!"

Cha Lương ngồi trên sô pha vội ho một tiếng, Lương Viện lè lưỡi, không nói nữa.

Mẹ Lương lại ra đón hai người vào, trên mặt là nụ cười đúng mực, nhưng Cố Nghi Lạc thấy hốc mắt bà đỏ bừng, hình như vừa khóc xong.

"Xin lỗi con, lần đầu tới nhà đã khiến con chê cười rồi." Mẹ Lương áy náy tự đáy lòng, "Lấy nỗi đau của người khác ra để đàm tiếu, là do những người kia không có chừng mực."

Ông nội Lương Đống và mấy vị chú bác cùng gia quyến đã ra về, bánh gatô có máy bay nhỏ vẫn ở trên bàn, Lương Viện vô cùng phấn khởi lôi kéo anh trai anh dâu tới cắt bánh, cô nói: "Hồi còn bé em chỉ mong anh trai em không vui."

Cố Nghi Lạc:?

"Chỉ cần trên mặt anh không có nụ cười, mẹ em sẽ xuống bếp làm bánh gatô." Lương Viện vét một muỗng bơ lớn nhét vào miệng, "Anh dâu, anh không biết anh trai em ngầu bao nhiêu đâu, suốt ngày nghiêm mặt. Em thì suốt ngày được ăn ké bánh, anh ấy ăn không béo, còn em thì sâu răng luôn."

Mẹ Lương ở bên cạnh cười nói: "Con đó, không biết xấu hổ à mà còn nói ra."

Cố Nghi Lạc cắn thìa, nhìn hai anh em, nghĩ bụng quả nhiên việc nuôi dạy con cái là phải học cẩn thận, cùng một mẹ sinh ra, trước sau hơn kém mấy năm, nhưng tính cách hai người lại khác hẳn nhau.

Lương Viện là thành quả của việc đúc kết kinh nghiệm sau khi thất bại của mẹ Lương, mà thất bại… Cố Nghi Lạc nhìn về phía Lương Đống.

Lương Đống đang cắt bánh, cắt một miếng có quả cherry, rất tự nhiên đưa cho cậu, khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Cố Nghi Lạc, vẻ mặt anh hơi nghi hoặc, như đang hỏi sao thế.

Cố Nghi Lạc cầm quả cherry lên đưa tới miệng anh, Lương Đống không kịp đề phòng, bị lấp kín khoang miệng.

"Ngọt không?" Cố Nghi Lạc hỏi.

Lương Đống cắn cherry, máy móc gật đầu.

Cố Nghi Lạc nhếch môi: "Vậy cười một cái đi, như em nè."

Lương Đống bèn nhướn khóe môi, tạo thành một độ cong rất nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!