Chương 31: Anh rất nhớ em

"Em phải đi rồi." Cố Nghi Lạc nói, "Nhưng chúng ta vẫn chưa…"

***

Trên thực tế, đối với Lương Đống, "bình thường" tương đương với "không có cảm giác".

Anh mang mục đích muốn học tập, những cái khác anh không quan tâm cũng không thèm để ý. Nếu theo đuổi sự công bằng, vậy Cố Nghi Lạc để ý, thì anh khó chịu.

Cuối cùng vẫn không xem phim.

Cố Nghi Lạc bị đè ra làm thêm một lần, vểnh mông lên khóc chít chít cầu xin tha thứ: "Không xem không xem em không xem nữa! Hu hu hu lại làm nữa thì mài ra lửa mất!"

Đến lúc nghỉ giải lao, Cố Nghi Lạc úp sấp trên người Lương Đống, thỏa mãn thở dài: "A, thật tuyệt."

Vốn cho rằng đây là cảm thán về trải nghiệm sinh hoạt tình dục, nhưng ngay sau đó Cố Nghi Lạc nói: "Có thể đến sảnh hòa nhạc rộng lớn như vậy, kéo đàn cho nhiều người nghe như vậy, thật tuyệt."

"Từ nay về sau, em chính là Cố Nghi Happy nổi danh trong và ngoài nước!" Cậu vung tay hô to, sau đó nắm một tay lại giả bộ đang cầm mic phỏng vấn Lương Đống, "Làm bạn trai của nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng Cố Nghi Lạc, xin hỏi Lương tiên sinh có cảm nghĩ gì?"

Lương Đống suy nghĩ một lát, làm như thật, trả lời: "Thật tuyệt vời."

"Ngài cảm thấy tiến độ hiện tại, phù hợp với logic không?"

"Phù hợp."

"Nghe nói Cố tiên sinh nhận giải xong có thể ở lại thêm mấy ngày, đối với điều này, ngài cảm thấy thế nào?"

"Vui vẻ."

"Tháng ngày hữu hạn, kêu một tiếng nghe thử?"

Cố Nghi Lạc vẫn đang khó chịu, vì ban nãy mình kêu la đến độ nóc phòng cũng sắp lật, mà Lương Đống không ho he tiếng nào, nên túm được cơ hội là phải đòi hỏi yêu sách.

Thế là Lương Đống chuẩn bị trong giây lát, cúi đầu hôn lên trán Cố Nghi Lạc, có qua có lại, gọi cậu: "Bảo bối."

Tuy gọi này không phải gọi như kia, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn hài lòng nhận lấy.

Giọng nói qua điện thoại với dán vào tai mà nói khác nhau một trời một vực, chỉ nghe một lần sao đã đủ, Cố Nghi Lạc nan nỉ cầu xin Lương Đống gọi thêm mấy tiếng, nhìn vành tai Lương Đống phiếm hồng mới chịu bỏ qua.

"Lúc chơi em sao không thấy anh xấu hổ." Cố Nghi Lạc nói thầm.

Lương Đống không nghe rõ: "Hả?"

"Không có gì." Cố Nghi Lạc nói, "Em hỏi anh, có phải anh thích trai giả gái không?"

Lương Đống trả lời: "Em mặc gì anh cũng thích."

"Thế chính là thích rồi." Cố Nghi Lạc bĩu môi oán giận, "Quả nhiên là thẩm mỹ của thẳng nam."

Cái này có hơi oan, Lương Đống nghĩ nghĩ, nói: "Hồi còn nhỏ, em cũng mặc váy.

Cố Nghi Lạc ngẩng phắt đầu lên: "Sao anh biết?"

Lịch sử đen, trước năm 7 tuổi, vì dáng vẻ xinh xắn đáng yêu nên cậu thường bị Quản Mộng Thanh mặc đồ cho như bé gái, Cố Nghi Lạc đen mặt tại chỗ.

"Hôm đó em cũng mặc váy? Trời ơi, đừng bảo anh cho rằng em là bé gái nhá?"

"Không đâu." Lương Đống lắc đầu, "Em nói với anh em là bé trai, còn dẫn anh đi đọc manga cùng."

"Đọc lén ở trong chăn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!