Chương 25: Khoảng cách giữa chúng ta càng gần hơn

"Đây là eo của em."

***

Ngày đan xong khăn quàng cổ, đúng dịp nhập học đầu xuân.

Chú Lý đúng giờ đến chấp hành nhiệm vụ, lúc bị vị khách ngồi sau hỏi chiếc quăn quàng này có đẹp không, mặt chú mỉm cười nhẹ gật đầu.

"Cháu cũng cảm thấy khá được." Cố Nghi Lạc ôm khăn quàng cổ màu xám vào trong ngực, "Lúc đến thành phố L chắc vẫn rất lạnh, nếu không thì để sang năm dùng, dù sao cũng không lãng phí."

Cậu đan thì không thể lãng phí, Bành Châu đan thì không chắc lắm.

Lễ nhập học kết thúc, chúng sinh viên trên đường quay về tòa giảng đường, chỉ thấy Bành Châu đơn phương độc mã mở đường máu chạy đằng trước, phía sau là Tưởng Du giơ một chiếc khăn quàng cổ màu hồng vừa đuổi theo vừa mắng: "Màu hồng là ý gì hả? Cậu con mẹ nó đứng lại cho ông!"

Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Cố Nghi Lạc không thể không góp phần náo nhiệt.

Đuổi theo tới lớp học, Bành Châu giơ thùng rác chặn ở trước người, uất ức núp ở góc tường: "Chẳng phải cậu thích màu hồng à? Lần trước sơn móng tay màu hồng đấy còn gì."

Tưởng Du tự đào hố cho mình nhảy xuống, tức giận đến nỗi chỉ muốn nhét cái khăn quàng này vào thùng rác.

"Tớ đan mất hơn nửa tháng đấy." Bành Châu càng tủi thân, "Đừng vứt đi có được không?"

Tưởng Du không xuống tay được, trợn tròn mắt nhìn Bành Châu: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Theo đuổi cậu chứ gì." Bành Châu nói.

"Theo đuổi được rồi lại thử xem sao?"

"Đúng vậy á."

Tưởng Du quay đầu bỏ đi.

"Này." Bành Châu ôm thùng rác theo sau, "Không thử làm sao biết có được hay không, tớ đây một thẳng nam đàng hoàng cứ thế mà cong, còn không cho tớ xoắn quẩy chút à?"

Tưởng Du không nhịn được nữa, vươn tay quấn khăn lên cổ Bành Châu thắt thành một nút chết, đồng thời vung một quyền đấm bẹp thùng rác.

Thùng rác bị đánh tuột khỏi tay, rơi bịch xuống đất.

"Vậy cậu cứ từ từ xoắn quẩy đi, cứ việc làm một thẳng nam đàng hoàng đi."

Nói xong lời này, trong ánh nhìn của Bành Châu đang bị dọa cho mắt cũng không dám nháy, Tưởng Du tiêu sái rời khỏi phòng học.

"Lạc ca à cậu nói xem sao cậu ấy có thể nhẫn tâm như vậy chứ?" Giữa trưa ăn ở canteen, Bành Châu ăn không vô, ôm khăn quàng cổ màu hồng của mình than thở, "Còn hung dữ nữa, chẳng giống vợ gì cả."

Cố Nghi Lạc nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng nói: "Cậu ngậm miệng vào đi, để Tưởng thủ tịch nghe thấy cậu lại gọi cậu ấy là vợ, cẩn thận cậu ấy đánh gãy cái chân thứ ba của cậu."

Bành Châu che háng theo phản xạ có điều kiện.

Cố Nghi Lạc nhìn mà phì cười: "Theo tớ thấy, cậu cũng cong đến mức này rồi, nói chung là đừng đặt mấy lời kiểu thẳng nam này, thử một chút này ở bên mép, ai nghe xong cũng muốn quất cậu nhừ đòn."

"Nhưng tớ không thể lừa cậu ấy." Bành Châu đáp, "Thử một chút mới xác định được có thể kết hôn với nhau hay không…"

Suýt thì Cố Nghi Lạc phun một ngụm canh lên mặt cậu chàng: "Kết hôn? Cậu đã nghĩ xa đến vậy rồi cơ à?"

Nói đến chuyện này, Bành Châu lại bắt đầu ngượng ngùng: "Đúng vậy, tớ không giống các cậu, đã xác định bên nhau thì chắc chắn sẽ đi với nhau cả đời."

"Cậu mà nói mấy lời này với Tưởng thủ tịch từ sớm, không khéo đã bớt bị đánh một trận rồi."

Cố Nghi Lạc bị sự cố chấp của cậu bạn đánh bại, chợt ngộ ra, cảm thấy sai sai chỗ nào đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!