"A, làm sao đây, bây giờ em chỉ muốn đi tìm anh thôi."
***
Mùng 6 đầu năm, học viện âm nhạc thành phố S tổ chức một buổi hòa nhạc cỡ nhỏ mừng xuân.
Làm thành viên nòng cốt của dàn nhạc học viện kiêm sinh viên bản địa, Cố Nghi Lạc chủ động tham gia không đùn đẩy cho ai. Thành phố S đã bắt đầu ấm dần lên, sân khấu lần này được dựng trực tiếp trên con đường đầy bóng râm ngoài học viện. Gió xuân hiu hiu, tiếng nhạc phiêu đãng, có không ít người dân xung quanh tới xem, khung cảnh tuy không hoành tráng nhưng rất náo nhiệt.
Vì là ngày lễ truyền thống, Cố Nghi Lạc và Bành Châu cùng nhau tấu khúc 《Lương Chúc》, xóm giềng đều thích nghe, trùng hợp là ngày Valentine vừa mới qua, có bạn nhỏ mua hoa ven đường tặng cho họ.
Lúc tan cuộc Lư Tiêu Địch bảo họ khoan hãy về, nói có việc cần bàn, Cố Nghi Lạc Bành Châu bèn đến quán cafe lần trước đợi cô.
Vừa ngồi xuống, Bành Châu đã lấy thứ gì đó ra —
- Một cuộn len cùng hai que trúc, bắt đầu đan khăn quàng cổ.
Một đóa hoa hồng vô hình được cậu chàng cài lên tai, từ góc độ của Cố Nghi Lạc nhìn sang, hệt như một cô nương khéo tay cần cù chịu khó đang ngồi trước mặt cậu.
"Này là rảnh quá, bắt đầu tự cấp tự túc hả?" Cố Nghi Lạc hỏi.
"Chỉ còn một đoạn nữa là đan xong." Bành Châu không ngẩng đầu lên, "Quà năm mới."
"Cho ai?"
"Tưởng Du."
Cố Nghi Lạc hiểu rồi, đây cũng là mưu kế cả, Tưởng Du dùng mỹ nhân kế theo đuổi cậu chàng, cậu chàng dùng khổ nhục kế theo đuổi Tưởng Du.
Hai cái đứa khiến người khác buồn ói này thật sự là nồi nào úp vung nấy, mau mau đến với nhau đi, tránh gây họa cho người khác.
Ngoài miệng ghét bỏ là thế, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn chằm chằm động tác của Bành Châu.
Cuối cùng không nhịn được, Cố Nghi Lạc nghiêng người về phía trước, gõ ngón tay lên bàn một cái, dò la: "Nè, cái này có dễ không? Mấy ngày thì đan xong?"
Lúc Lư Tiêu Địch xong việc đi vào quán cafe, đập vào mắt là một hình ảnh ấm áp, hai tên nam sinh mặt đối mặt dạy nhau đan len.
Lần đầu tiên Cố Nghi Lạc làm cái này, tay chân lóng ngóng điệu bộ kỳ cục, mấy lần đâm que đan vào tay, đan được một đoạn nhỏ thì căng chùng không đều, xiêu xiêu vẹo vẹo, không có chút mỹ cảm đáng nói nào.
Chỉ nghe tách tách vài tiếng, Lư Tiêu Địch chụp ảnh hai người: "Gửi lên chuyên mục confession trường mình nhá."
Hai người trong cuộc chỉ có một yêu cầu, trăm miệng một lời: "Chụp em đẹp trai một chút."
Lư Tiêu Địch vô cùng tốt bụng tăng thêm mấy filter, lúc lên forum trường đăng bài, còn chưa kịp đăng ảnh, đã bị một bài hấp dẫn ánh mắt.
"Bà khinh, gã này cũng mặt dày quá rồi." Cô vừa nhìn vừa mắng, "Bọn này còn chưa ra tay đâu, gã dám trả đũa trước?"
Cố Nghi Lạc nghe giọng điệu của đàn chị là biết không có chuyện gì hay, bỏ việc đang làm trong tay xuống lại gần nhìn thử. Lúc dòng mô tả màu đen trên nền trắng đập vào mắt, sắc mặt cậu xanh xám ngay lập tức, hai bàn tay siết chặt không ngừng run rẩy.
Cậu thực sự không muốn đối mặt với gã kia, nhưng trên đường quay về, cậu vẫn bấm dãy số Lư Tiêu Địch cho, gọi điện qua.
Qua ba tiếng tút tút, nối máy, không đợi Cố Nghi Lạc tự giới thiệu, đầu dây bên kia đã dùng ngữ khí đượm ý cười nói: "Không ngờ Lạc Lạc sẽ chủ động gọi điện cho tôi, người sống lâu quả nhiên chuyện lạ gì cũng có thể nhìn thấy."
Một câu "Thế sao anh vẫn chưa chết" suýt thì thốt ra, nghĩ đến việc phải xác nhận mọi chuyện, Cố Nghi Lạc cắn răng bình tĩnh lại: "Bài đăng trên diễn đàn trường, có phải anh bảo người đăng lên đúng không?"
"Bài nào?" Đàm Thiên giả ngu, sau đó làm bộ bừng tỉnh, "A, cậu nói là bài kể lại thời cấp 3 của hai ta ư?"
"Đúng, chính là bài đó, có phải là anh không?"
"Dĩ nhiên là không, đây là việc tư giữa tôi và cậu, sao tôi lại đăng lên chỗ đó để nhiều người chiêm ngưỡng làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!