Chương 16: Vùi mặt vào cơ ngực của anh ấy

Lương Đống cũng giơ tay lên, lòng bàn tay phất qua non nửa gương mặt vẫn vương nước mắt trên màn hình, …

***

Vì câu nói đó của Liang, cả đêm Cố Nghi Lạc nằm mơ chập chờn.

Chỉ còn chưa đến 40 tiếng nữa là phải lên bục biểu diễn, cậu kéo khúc nhạc mà đứa bé nào học đàn cũng phải kéo, 《Lightly Row》(*), Bành Châu  chơi piano đệm nhạc cho cậu.

(*) Lightly Row nằm trong cuốn Suzuki Violin School, do Shinichi Suzuki phổ lại theo bài hát dân gian Đức Hänschen klein, lời bài hát gốc thuộc về Franz Wiedemann.

Tưởng Du học xong chạy tới, đứng ở cửa giễu cợt: "Này là phản phác quy chân đấy à."

(*) Phản phác quy chân ( ): Quay trở lại trạng thái ban sơ, mộc mạc ban đầu.

Tai Cố Nghi Lạc rất thính, liếc cậu ta một cái: "Vậy cậu hát nhẩm theo nhạc phổ làm gì?"

"Hồi bé từng học, nên theo thói quen." Tưởng Du đến cạnh đàn piano, vỗ vỗ vai Bành Châu: "Đàn khá đó, nên theo chuyên nghiệp, rồi làm bạn thép cho tôi (*)."

(*) Bạn thép (): Người đệm đàn piano.

Bành Châu vênh mặt: "Nhớ ngày xưa học đàn piano điện tử ở cung thiếu nhi, tớ là người đàn giỏi nhất trong tất cả đám trẻ con ở đó."

"Há, vậy sao lại học violin?"

"Vì đàn piano đắt quá, nhà nghèo, không mua được."

Cố Nghi Lạc tham gia: "Kết quả học violin cũng không tiết kiệm hơn chút nào."

Bành Châu bi thương sâu sắc: "Chả thế, mỗi lần đổi đàn, cha mẹ tớ lại muốn ôm đầu khóc rống một trận."

"Cậu kiên trì được đến bây giờ quả không dễ dàng."

"Vẫn tạm, dù sao tớ cũng đã thề với Nightingale, sống là người của đàn dây, chết cũng là người của đàn dây."

(*) Lời thề Nightingale: Là một tuyên bố về đạo đức và nguyên tắc trong ngành điều dưỡng, được lập vào năm 1893 bởi Lystra Gretter và ủy ban trường đào tạo Y tá Detroit Flanders. Nó được đặt tên là Lời thề Nightingale để tôn vinh Florence Nightingale (1820 – 1910), người sáng lập ra ngành điều dưỡng hiện đại cũng với vô số cống hiến vĩ đại. Năm 1935, Great đã mở rộng lời thề.

Lời thề Nightingale thường được đọc trong lễ tốt nghiệp của trường điều dưỡng, và vị thế của nó có thể so sánh với Lời thề Hippocrate trong ngành y tế.

"Nightingale mà nghe lời này cũng tức đến đội mồ sống dậy."

Tất cả mọi người đều phì cười, trong phòng đàn tràn đầy không khí vui vẻ.

"Tóm lại, hôm nay chúng ta có thể đứng ở đây, đều là sự an bài của vận mệnh." Lư Tiêu Địch làm tổng chỉ huy, giơ cao cây vĩ, "Nhóm đàn dây 4 người chúng ta là chính là ngôi sao sáng nhất trên sân khấu ngày mai!"

Ngày mai trên sân khấu có sao sáng hay không không biết, dù sao thì hôm nay cũng mưa, chắc chắn không nhìn thấy sao trời.

Thành phố S thuộc vùng khí hậu Bắc Á nhiệt đới gió mùa, mùa đông hiếm khi có mưa, lúc ngoài trời có chút động tĩnh, đám sinh viên trong giảng đường đều tưởng là tuyết rơi, nhao nhao chạy ra nhìn, thấy cùng lắm chỉ là mưa tuyết, lại ỉu xìu thất vọng giải tán.

Không khéo là, lúc này mấy người Cố Nghi Lạc phải vật lộn trong đám người đang chạy về tòa giảng dạy.

Cố Nghi Lạc bị một bầy chen lấn đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, dính một mặt toàn nước mưa, trong lúc hỗn loạn ngẩng đầu lên nhìn, Bành Châu đang che ô rướn cổ ra phía sau gọi: "Tưởng thủ tịch, mau tới đây!"

Tiếp đó tay trái của Cố Nghi Lạc được người phía sau nắm chặt, quay đầu lại nhìn, Tưởng Du đang xông về phía trước gào lên: "Bành Châu, tôi bắt được tay cậu rồi!"

"Cậu xác định đó là tay của tôi chứ?"

"Đầu ngón tay có vết chai do chơi đàn, khẳng định là cậu!"

Thế là Cố Nghi Lạc mặt mũi ngơ ngáo bị Tưởng Du lôi xềnh xệch đến dưới tán ô, kẹp giữa hai người "hữu tình", ba người mắt to trừng mắt nhỏ, tình cảnh sao mà xấu hổ quá chừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!