Liang: [ Yêu nhau, ngày đầu tiên. ]
***
Có lẽ loại bia lần này uống không giống lần trước, nên hôm sau tỉnh lại, Cố Nghi Lạc lăn vài vòng trên giường, lúc lăn xuống đất, ngay cả chi tiết nhỏ như hát một đoạn ngắn của 《The Blue Danube 》 như nào cũng nhớ rõ.
Kỳ quái là, những gì xảy ra hôm qua có lực trùng kích lớn hơn cả, nhưng cậu không bối rối như lần trước, chí ít là không được gọi là trúng gió sắp chết.
Đến lúc Cố Nghi Lạc đội quả đầu như ổ gà, xoa xoa xương cụt ra khỏi phòng ngủ, Quản Mộng Thanh nhìn trước nhìn sau con trai, muốn nói lại thôi.
Hôm nay dậy sớm, một nhà ba người ngồi quanh bàn tròn uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy. Cố Đông kể chuyện ở góc xem mắt ngoài công viên (*) cũng có người tìm bạn đời đồng giới cho con nhà mình, đồng thời cảm thán bây giờ dân phong cởi mở, than thở năm đó con trai nhà mình phải chịu tội.
(*) Góc xem mắt (): Ở một số thành phố lớn của Trung Quốc (Thượng Hải, Bắc Kinh, Thâm Quyến…) các vị phụ huynh muốn tìm bạn đời cho con sẽ ra công viên, bày những chiếc ô có dán những tờ giấy ghi các thông tin về con của họ, như chiều cao cân nặng, học lực, việc làm, gia cảnh, sức khỏe cha mẹ, thậm chí cả tài sản của gia đình… Tại Trung Quốc, người lớnvẫn can thiệp vào chuyện kết hôn của con cái với quan điểm bảo thủ "cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy". (theo dantri.
com link)
Quản Mộng Thanh trừng mắt liếc ông một cái: "Giờ biết đau lòng rồi? Năm đó ông là người đầu tiên không đồng ý đấy."
Cố Đông ngượng ngùng nói: "Thì cũng là một lát không nghĩ thông suốt thôi mà, bây giờ bảo tôi ra công viên giơ bảng tìm đối tượng cho con trai, tôi tuyệt không nói hai lời."
"Đi đi đi, vậy ông đi ngay đi, không tìm được 18 người không cho ông về."
Mắt thấy thời gian đã suýt soát, Cố Nghi Lạc ngậm non nửa cái quẩy đứng lên, xách hộp đàn trên bàn: "Con đi học đây."
Ra tới cửa, thình lình cậu quay đầu lại: "Ba, không cần đi tới góc xem mắt đâu."
Ba mẹ hai người đồng thanh: "Vì sao?"
Cố Nghi Lạc lém lỉnh nháy mắt với họ, tuyên bố: "Con trai của ba mẹ, thoát ế rồi!"
Khởi đầu một tuần mới, cuối cùng Cố Nghi Lạc cũng nhận được kẹo cưới đến từ chị gái của Bành Châu.
Cảm nhận được niềm vui sướng, cậu kéo ngay một bài 《Điệu bốn mùa》(*), chúc chị và anh rể trăm năm hòa hợp, tình yêu xanh tươi bốn mùa.
(*) Điệu bốn mùa ( ): Một bản violin khá nổi tiếng của Trung Quốc do Vương Gia Dương biên khúc dựa trên bài dân ca Thanh Hải《Khúc ca bốn mùa》 () /link/
"Đây là bản nhạc tớ chơi trong kỳ thi hồi 7, 8 tuổi," Bành Châu ghét bỏ nói, "Tốt xấu gì cũng là sinh viên học viện âm nhạc, có thể đổi bài nào khó hơn chút không?"
Cố Nghi Lạc lắc đầu: "Không, hôm nay muốn kéo bài này."
Lư Tiêu Địch thì hiểu: "Để nó kéo, nó chúc mừng bản thân thoát ế đấy."
"À, thoát ế."
Thoạt đầu Bành Châu không kịp phản ứng, rồi mãi cậu chàng mới lấy lại tinh thần, gào ầm lên: "Cái gì cơ, thoát ế? Hôm qua cậu vẫn ế cơ mà?"
"Tìm người yêu mà còn cần báo trước nữa à?" Cố Nghi Lạc nói, "Muốn tìm thì tìm chứ sao."
Hỏi cậu nghĩ thông suốt kiểu gì, cậu trả lời logic rõ ràng: "Đánh thua nằm viện, đánh thắng ngồi tù, đánh không lại thì gia nhập."
"Xem ra vị đối tượng hẹn hò này rất mạnh." Lư Tiêu Địch gật gù, "Bản chất của con người vẫn luôn là hâm mộ kẻ mạnh."
"Xem ra vị đối tượng hẹn hò này rất đẹp trai." Bành Châu như có điều suy nghĩ, "Bản chất của Lạc ca vẫn luôn là nhan khống (*)."
(*) Nhan khống (): U mê sắc đẹp, nhìn mặt.
Buổi sáng có môn chuyên ngành, lúc chuyển từ tòa luyện đàn sang tòa giảng dạy, Cố Nghi Lạc nhận cuộc gọi tới của mẹ.
Giọng của Quản Mộng Thanh đè rất thấp, lén lén lút lút: "Buổi sáng có ba con ở đó mẹ không tiện hỏi, hôm qua không phải con… chứ hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!