Chợ ở thành phố này thật ra khá lớn, cả con phố dài toàn bộ hầu như đều bị dân bán rau, thịt, cá chiếm mất, lối vào thập phần chật chội, Đoàn Duệ Thanh ở bên ngoài nhìn thoáng qua, cũng không sốt ruột chen vào, ngược lại quan sát những người nông dân vừa mới bán xong hết mọi thứ.
Hiện tại còn chưa tới giữa trưa, sạp của bọn họ đều đã sạch trơn, chuẩn bị dọn hàng, trên mặt mỏi mệt nhưng tươi cười không giảm nửa phần.
Đoàn Duệ Thanh tuy rằng chưa từng đi bán rau, nhưng cũng biết những người này đều là rời giường từ khi trời còn tờ mờ sáng, từ nhà mình chọn lấy một mớ rau, đi hơn mười dặm từ chân núi vào thành phố buôn bán, thập phần vất vả. Mà số rau đều lấy từ vườn trong nhà, số lượng cũng không nhiều.
Hắn đứng bên ngoài nhìn một lát, đợi đến giữa trưa, số lượng người đi chợ giảm bớt mới chậm rãi đi vào trong.
Trong chợ bây giờ cũng chỉ còn lại một ít rau dưa, có những thứ không bán được, lát nữa liền sẽ được gom lại đem về nhà.
Hắn ở bên trong đi tới đi lui vài vòng, cũng chưa mua cái gì cả, những người lúc đầu còn tươi cười hét to kêu gọi hắn mua đồ, lúc này đều lộ ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Đoàn Duệ Thanh cũng không biểu lộ gì, đợi nhìn đủ một hồi mới chậm rãi nói thứ cần mua.
Cô hắn bởi vì làm ở khách sạn, buổi trưa và buổi tối đều ăn cơm ở chỗ làm. Cho nên Đoàn Duệ Thanh trở lại nhà Vân Thiệu Thần tự mình làm cơm, một mình ngồi ăn, xong tìm một hộp giữ ấm, đem cơm và thức ăn bỏ vào, sau đó đi đến sở cảnh sát.
Giống như điều hắn nghĩ, Vân Thiệu Thần vừa mới từ bên ngoài trở về, đang chỉnh lý tư liệu, còn chưa ăn cơm.
Những người trong sở thấy có người đến đưa cơm, tất cả đều hết sức kinh ngạc đối với người nhận được đãi ngộ cảm thấy hâm mộ, phải biết là đến lúc bận bịu làm việc, trong sở đều không ai ăn trưa là chuyện bình thường.
"Sao em lại đến đây?" Vân Thiệu Thần hoàn toàn không để ý thái độ mọi người, vẫn là biểu tình như thường ngày, chính là chủ động đứng lên đem người kéo đến phòng nghỉ, đóng cửa đem những tên đang thèm ăn chảy nước miếng ngăn cách ở ngoài.
"Tên hỗn đản dám ăn một mình." Cố Hải vừa hâm mộ vừa ghen tị trừng mắt.
"Đứa nhỏ đó là ai a? Bộ dáng thật ngoan, còn đến đưa cơm nữa." Một đồng nghiệp tò mò bước đến hỏi.
"Em họ, tên kia nói thế." Cố Hải nâng cằm, chỉ về hướng Vân Thiệu Thần.
"A? Đó là em trai Thiệu Thần? Sao trước đây không nghe hắn nhắc đến bao giờ?"
"Chậc chậc, em trai nhu thuận nghe lời như vậy, y sẽ nói cho các người biết sao?" Cố Hải đối những người trong sở tỏ ý xem thường.
(Ý nói ảnh giấu vợ hiền không cho ai biết à )
Những người khác đều không cho hắn mặt mũi, trêu chọc: "Ta xem ngươi là hâm mộ Thiệu Thần có em trai ngoan đưa cơm đi, nếu thích như vậy thì về nhà nói mẹ ngươi sinh cho một đứa em đi, ha ha ha.."
Cố Hải tức giận xem thường trở mình, quay đầu đứng lên cùng đám người mắng mỏ.
Đoàn Duệ Thanh tuy bị Vân Thiệu Thần kéo vào phòng nghỉ, nhưng sở cảnh sát phòng nghỉ vốn đơn sơ, hiệu quả cách âm không được tốt, cho dù đóng cửa lại, vẫn có thể nghe được mọi thứ, kể cả đoạn đối thoại không nghiêm chỉnh càng về sau. =))
Vân Thiệu Thần tất nhiên cũng nghe được, y vốn không để ý, người khác nói gì cũng không quan tâm, nhưng lúc này trong lòng lo lắng Đoàn Duệ Thanh, dù sao em họ y còn chưa trưởng thành.
Kỳ thật Đoàn Duệ Thanh nguyên bản cũng không để ý lời những người bên ngoài nói, ở kiếp trước có cái gì mà hắn chưa trải qua đâu, chính là vừa nâng mắt lại vừa vặn bắt gặp tầm mắt Vân Thiệu Thần, không biết như thế nào trong đầu lại hiện lên câu "em trai ngoan" kia, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ thật sự còn chưa trưởng thành, da mặt còn chưa đủ dày, hắn cảm thấy mặt mình một trận nóng lên, nghĩ thầm chính mình lúc này chắn chắn là đang đỏ mặt.
"Đừng để ý đến bọn họ." Vân Thiệu Thần thấy trên mặt cậu một mảnh hồng hồng, giơ tay lên, giữa không trung dừng một chút, cuối cùng đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
"Không có gì." Đoàn Duệ Thanh cũng biết chính mình như vậy không tốt lắm, dù sao da mặt quá mỏng là không nên có đối với người buôn bán. (Ý nói bán buôn phải mặt dày =3=)
Vân Thiệu Thần nhìn cậu một cái, đem hộp cơm để lên bàn, bảo cậu ngồi xuống, mới hỏi: "Sáng nay em ra ngoại ô sao? Ra đó làm gì?"
"Làm sao anh biết?" Đoàn Duệ Thanh có chút giật mình nhìn anh.
"Giày của em." Vân Thiệu Thần chỉ chỉ giày hắn.
Đoàn Duệ Thanh theo hướng anh nhìn xuống, quả nhiên thấy giày mình dính bùn đất, có lẽ lúc đi ra khu đồng ruộng bên ngoài bị dính vào.
"Em nghe nói bên ngoài có người xây nhà ở, muốn đi nhìn qua." Hắn giải thích, không nói rõ thêm gì. (Ta cũng chả hiểu chỗ này lắm, cơ mà QT nó vậy, mọi người thông cảm nha)
Vân Thiệu Thần có chút kỳ quái nhìn cậu, bất quá cũng không truy cứu thêm, hỏi tiếp: "Em còn đi dạo trong thành phố nữa? Có ý tưởng gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!