Lúc hai người về đến nhà, mẹ Vân Thiệu Thần đã ngủ rồi, nhưng nghe được tiếng con mình về, lại thức dậy đi ra ngoài.
"Thiệu Thần về rồi à? A? Đây là Duệ Thanh mà? Sao con lại ở đây vào giờ này?" Mẹ của Vân Thiệu Thần tên là Đoàn Giai Thu, là chị họ của ba Đoàn Duệ Thanh, bởi vì cả hai đều từ nông thôn lên thành phố, cũng không quen biết ai khác, nên quan hệ cũng rất tốt, qua lại giúp đỡ nhau cũng thường xuyên, Đoàn Giai Thu đối với cháu trai biết nghe lời này cũng rất thích.
"Cô ba." Đoàn Duệ Thanh cười cười chào nàng, gặp cô mình, hắn đột nhiên nhớ tới cái năm cha hắn do nổi giận bị lên huyết áp phải vào viện, vẫn luôn do cô hắn cùng Vân Thiệu Thần chạy tới chạy lui lo liệu mọi việc, ngược lại người làm con là hắn lúc này bị người trong nhà đuổi đi không cho gặp cha, sợ cha bị hắn làm kích động nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng Đoàn Duệ Thanh đối với người cô này có điều cảm kích, tươi cười cũng thân cận không ít.
Đoàn Giai Thu thấy tươi cười trên mặt hắn, nhìn thoáng qua thân thể đặc biệt đơn bạc của hắn, cảm thấy một trận đau lòng, liền xoay người đi vào nhà bếp, đối hai người nói: "Hai đứa chắc cũng chưa ăn gì? Mẹ đi làm đồ ăn khuya."
Vân Thiệu Thần không nói gì, cởi áo khoác xong liền đi vào phòng mẹ mình, từ trong tủ lấy ra chăn, gối đem vào phòng mình. Tiểu Duệ sẽ ở lại đây, y đương nhiên sẽ không để cậu ngủ ở phòng khách, hai người vừa là anh em cũng đều là đàn ông, ngủ chung giường cũng chẳng sao.
Đoàn Duệ Thanh đi theo Đoàn Giai Thu vào nhà bếp, đã trễ vậy mà còn phiền trưởng bối phải nấu ăn cho mình, hắn cảm thấy hơi ngại.
Đoàn Giai Thu ở thành phố làm phụ bếp cho một khách sạn lớn, lúc rảnh rỗi cũng đi theo học hỏi đầu bếp các món ăn, hơn nữa cũng nấu ăn cho gia đình, nên tay nghề cũng rất được. Nàng thấy Đoàn Duệ Thanh cũng đi vào giúp đỡ, biết đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng không đuổi hắn ra ngoài, mỉm cười cùng hắn nói chuyện:"Duệ Thanh hôm nay đến chơi sao không nói trước với cô một tiếng, cô sẽ làm đồ ăn ngon đãi con."
"Dạ, do lúc chiều gặp được anh họ trên đường, nên anh ấy đưa con về đây." Đoàn Duệ Thanh giúp nàng dọn chén, mở vòi nước rửa tay, còn giúp nàng hâm lại đồ ăn.
Đoàn Giai Thu cười gật đầu, rồi sực nhớ ra nên hỏi: "Duệ Thanh năm nay học năm cuối trung học đi? Chương trình học chắc vất vả lắm hả?" Nàng nhớ lúc Thiệu Thần học năm cuối, người đều gầy mất ba vòng, ăn gì cũng không bổ lên được, đến khi thi vào được đại học có hơn nửa năm mới từ từ bồi dưỡng lên được, tiểu Duệ nhìn khá gầy, cũng không cường tráng, nàng biết rõ em mình đối với con rất độc đoán, nghiêm khắc, Đoàn Giai Thu thật sự lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, hắn còn đầy đủ thịt trên người sao?
Người cha nhẫn tâm của hắn không đau lòng, nhưng nàng đau lòng.
"Không, con không học nữa." Đoàn Duệ Thanh mỉm cười bình thản đem quyết định của bản thân nói ra, không quan tâm lời mình nói có bao nhiêu kinh người.
"A?" Trong nháy mắt Đoàn Giai Thu còn cho là mình nghe lầm, nàng kinh ngạc nhìn hắn hỏi lại: "Con vừa mới nói gì?"
"Mẹ."
Đoàn Duệ Thanh đang chuẩn bị lặp lại, tiếng Vân Thiệu Thần từ cửa truyền vào, chặn lại lời Đoàn Duệ Thanh muốn nói.
"Sao vậy? Đói bụng à?" Đoàn Giai Thu chuyển sang tiếp tục làm đồ ăn, cũng không truy cứu nữa.
"Không có gì, con tìm tiểu Duệ có chút việc." Vân Thiệu Thần đối nàng lắc đầu, vươn tay kéo Đoàn Duệ Thanh rời khỏi nhà bếp.
Đoàn Giai Thu ngẩn ra, nhìn bóng dáng hai người rời đi, biểu tình trên mặt có chút phát sầu, bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài một tiếng.
Vân Thiệu Thần lôi kéo Đoàn Duệ Thanh trở lại phòng mình, thuận tay đóng cửa lại. Phòng của y cũng không quá lớn, bên trong chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, bên cửa sổ là bàn học, tường sơn màu trắng, màn xám, cũng không có gì khác nữa.
Vân Thiệu Thần bảo Đoàn Duệ Thanh ngồi trên giường mình, còn y thì đứng trước mặt hắn biểu tình nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì.
"Làm sao vậy, anh?" Đoàn Duệ Thanh khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh tuyết trắng, tươi cười không giống thiếu niên đang trong thời kì xao động, ngược lại ôn hòa bình thản, có sự trầm ổn mà tuổi này không nên có.
Vân Thiệu Thần đứng nhíu mày hồi lâu mới lên tiếng: "Những lời em nói lúc trước không phải nói đùa?"
"Ý anh là chỉ lời nào?"
"Không muốn thi vào đại học." Vân Thiệu Thần đáp.
Đoàn Duệ Thanh ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, gật đầu, mười phần xác định trả lời: "Đúng vậy."
Vân Thiệu Thần nghe xong lời cậu nói không giống như trước trào phúng cậu, ngược lại hỏi: "Em không học đại học thì định làm gì?"
Đoàn Duệ Thanh không nghe thấy anh phản đối như mình nghĩ, nhịn không được nhíu mày, đôi mắt đen láy trở nên sáng ngời: "Em nghĩ tự mình gầy dựng sự nghiệp."
"Tự mình gầy dựng sự nghiệp?" Vân Thiệu Thần nhướng mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. "Em muốn buôn bán? Làm việc gì? Em mới mười tám thì làm như thế nào? Vấn đề quan trọng là lấy tiền vốn ở đâu?" Vân Thiệu Thần không phải muốn đả kích cậu, y hiểu rõ em họ mình không phải là một đứa nhỏ xúc động không hiểu chuyện, ngược lại là y nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, muốn lo lắng cho cậu.
"Đúng vậy." Đoàn Duệ Thanh gật gật đầu, đối với vế sau thì lắc đầu. "Em cái gì cũng không hiểu, cũng không có kinh nghiệm và tiền vốn."
"Vậy em còn…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!